EDIT: TỬ SA
“Chú chim nhỏ à, nàng nhìn gì thế? Bị vẻ đẹp của ta làm ê mẩn rồi à?” Hắn không nhịn được hỏi.
Vương Tâm Doanh cười đến xấu xa, đôi con ngươi chớp lóe ánh sáng đẹp mắt, nhảy rồi lại nhảy:
“Xí, cái gương mặt đầy khiếm khuyết này của ngươi, tiểu thư ta nhìn nhiều thêm chút nào liền cảm thấy chán ghét thêm chút nấy. Xùy xùy, ngươi sao lại trông đáng ghét như vậy, ta vẫn là cảm thấy gương mặt lúc biến thành đầu heo của ngươi thuận mắt nhất, muốn giúp ngươi chỉnh dung một chút, trở nên soái hơn một chút.”
Nói xong giơ lên nắm đấm, đắc ý giơ giơ ở trước mặt hắn.
Trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo xấu xa không nói nên lời.
Đông Mộ Ngạn vừa nghe thấy chuyện không vẻ vang gì kia của mình, lửa giận liền bốc tới đỉnh đầu, nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn thấy bàn tay trắng muốt kia của nàng, lần nữa nhớ lại lần nàng không chút lưu tình mà đánh mình.
Khỏi nói là có bao nhiêu buồn bực.
Đời này kiếp này, chưa từng gặp qua nữ tử nào, lại vô tình giống như nàng.
Mỹ nhân nhà người ta đều rất yêu cái gương mặt đào hoa đầy ẩn tình của hắn.
Chỉ có nàng, giống như là trông thấy đầu heo mặt ngựa, đánh hết sức, thiếu chút nữa là bị nàng hủy dung luôn.
Hắn lập tức trầm mặt, từ trong mũi hừ ra một tiếng.
Một phen bắt lại tay nàng, cổ tay hơi dụng lực, nắm chặt đến nỗi khiến nàng xương cốt đau nhức.
“Hừ, nàng còn không biết xấu hổ mà nhắc về việc này à, ta còn chưa tìm nàng tính sổ, hại bổn công tử mấy ngày liền không dám ra cửa, tuổi còn nhỏ, mà đã ra tay ác như vậy. Bất quá, về sau nàng đừng mơ