Đặc biệt là tính cách nàng, kiêu ngạo, khôi hài, rõ ràng là mang theo tâm tính thích đùa dai, thật thú vị.
Chuyến đi ra ngoài này thật không uổng.
Hắn muốn bắt lấy chú chim nhỏ hoạt bát kia.
Phía bên kia chính thái soái ca cũng ngẩn người nhìn về phía đầu tường.
“Công tử, nữ tử vừa rồi thực khôi hài, ta chưa bao giờ thấy qua trong hoàng thành có nữ tử nào kỳ quái như vậy.” Thị vệ Ảm Nguyệt nhịn không được nói.
“Ta cũng chưa thấy qua.”
Chính thái soái ca kìm lòng không được mà sờ sờ vào má.
Chỗ nàng gần gũi qua kia đang có chút nóng lên.
“Công tử, sao người lại sờ mặt.”
Chính thái soái ca xấu hổ buông tay: “Bị ong đốt thôi.”
Ảm Nguyệt khó hiểu: “Bị đốt hẳn là phải sưng lên, công tử thế nào lại cả mặt đều đỏ cả lên.”
“Ai cần ngươi quản.” Chính thái buồn bực quát khẽ.
Ảm Nguyệt hoàn toàn không rõ mình nói sai cái gì.
Chính thái cố dấu đi sự xấu hổ của chính mình, sau đó ra vẻ nghiêm túc: “Đi tìm thúc thúc, ta nghe thám tử báo ông đã tới Thiên Phong thành.”
Ảm Nguyệt thấp giọng nói: “Công tử, người ra ngoài cũng được nửa tháng rồi, nước không thể một ngày không có vua. Chuyện tìm Thái Thượng Hoàng, liền giao cho bọn thuộc hạ đi!”
“Lần ra ngoài này, tìm thúc thúc chỉ là một mục đích, mặt khác ta cũng muốn lưu lại Thiên Phong thành xem đại hội tỷ thí đệ nhất thiên hạ bốn năm một lần. Đó là một cơ hội tốt để lung lạc nhân tài, tin rằng hoàng đế hai nước kia cũng vì thế