“Ca ca giỏi là chuyện của ca ca, huynh ấy không phải là trời của ta, cũng không thể cả đời bảo hộ ta. Ta cũng không thích cuộc sống bị người khác an bài, ta biết huynh ấy đối với ta rất tốt. Nhưng vẫn cứ đắm chìm mãi trong sự cưng chiều của huynh ấy, ta có trông thế nào cũng vĩnh viễn không thoát khỏi cái danh muội muội Vương Lam Phong.”
“Tiểu thư, người ta hận là không thể có ca ca như vậy che chở, người lại không thích.”
Sơ Hạ thật sự không thể lý giải tâm tư của tiểu thư.
Cuộc sống có người thương yêu mà an bài cho tốt đẹp không tốt sao.
Có thể luôn được hưởng phúc, không cần trải qua thống khổ gì.
Vương Tâm Doanh thở dài: “Ca ca như vậy rất tốt, nhưng cũng có không tốt. Tỷ như người khác đến hỏi cưới, đều là nhìn vào cái danh vị của ca ca mà muốn lấy ta mượn sức, căn bản không thật lòng, ta cảm thấy ta tựa như một món đồ. Cho nên ta muốn khiến ọi người phải nhớ kỹ Vương Tâm Doanh này, chứ không phải là cái danh muội muội do ánh hào quang của Vương Lam Phong bao quanh. Hiểu chứ, chính là muốn sống bằng chính bản thân mình, chứ không phải là dưới cái danh của mình.”
Sơ Hạ không biết nói gì hơn.
“Tiểu thư, ta cảm thấy người đủ là chính mình đủ khác người rồi, aizz, người hôm nay sau khi đại phát thần uy đi thối hôn, phỏng chừng tin tức dẫn đầu trong Thiên Phong thành chính là người