EDIT: TỬ SA
Tiến vào lại phát hiện trện mặt đất một mảnh hỗn độn.
“Đừng vào.” Đông Mộ Ngạn ở bên trong chợt lớn tiến quát.
“Thúc thúc, là ta.”
Đông Lệnh Vũ vừa ngh liền thấy không thích hợp, lách mình qua bình phong.
Bỗng nhiên nhìn thấy thúc thúc tôn quý cực yêu sạch sẽ của mình, cư nhiên lại đang bất động nằm trên mặt đất.
Gương mặt đào hoa kia.
Một mảnh tím xanh, trong xanh có đen, cư nhiên đã biến thành đầu heo.
Đông Lệnh Vũ kinh hãi, vội vàng điểm khai huyệt vị của hắn.
“Thúc thúc, đây là cái cừu gia nào làm vậy, hạ thủ ác độc như vậy, cư nhiên đem mặt người đánh thành dạng này.”
Bị đâm vào chỗ đau, Đông Mộ Ngạn mặt ngày càng đen.
Hắn ngồi dậy, ưu nhã mặc xong y phục.
Nhớ tới nha đầu kia không chút lưu tình đánh mình, trong lòng thật sự là lửa giận đến cực điểm.
Ảm Nguyệt một bộ xem nhiều hiểu rộng, ôm gươm cười nói: “Chủ tử, đây còn không rõ sao? Tuyệt đối không thể là cừu gia, nếu là cừu gia sao không đâm một đao lên người, tập trung đánh vào mặt hắn, phỏng chừng là thúc thúc của chủ tử đã đắc tội với vị nữ nhân lợi hại nào rồi, cho nên cố ý đánh vào mặt hắn cho hả giận.”
“Ảm Nguyệt, ngươi thật lắm mồm.” Đông Mộ Ngạn hung tợn liếc hắn, mặt từng trận đen từng trận hồng.
Ảm Nguyệt lập tức ngoan ngoãn câm miệng, vọt sang một bên.
Miễn cho vị thúc thúc của chủ tử kia thẹn quá hóa giận đem mình khai đao.
“A, thúc thúc, người bị nữ nhân đánh ư?” Đông Lệnh Vũ