EDIT: TỬ SA
Ánh mắt Đông Mộ Ngạn trong nháy mắt trở nên đạm mạc, khóe miệng xuất ra một nụ cười nhạt.
“Lệnh Vũ, ta không phải là người thích hợp làm vua, so với lãnh tình của ta, ngươi càng thích hợp hơn. Bởi vì trong lòng ngươi còn có một phần kiêu ngạo cùng ý thức trách nhiệm, chỉ cần chuyện rơi vào trong tay ngươi, ngươi nhất định sẽ dùng hết thảy mọi thứ đem nó làm tốt, cho nên ta chọn ngươi, cũng coi như là thay bách tính Đông Dục quốc mưu phúc.”
Đông Lệnh Vũ mím môi, khó chịu hừ lạnh: “Đừng có mà nịnh ta, người luôn là lừa ta như vậy. Xem như ta xui xẻo, gặp phải cái loại thúc thúc vô lại như người.”
“Tiểu Lệnh Vũ đừng như vậy mà. Kỳ thật làm hoàng đế cũng không phải có gì không tốt, hô phong hoán vũ, tiền tài quyền thế mỹ nữ đều thu cả vào tay, nhiều uy phong. Ngươi xem cũng rất không tệ.”
“Tốt như vậy, người thế nào lại không làm?”
“Ách, cái này, không thích hợp với ta! Người không có trách nhiệm như ta, chẳng phải là hại bách tính cả nước sao, ta vẫn là nên ít gây nghiệt, bản thân tiêu dao nhân sinh là được rồi.”
Ảm Nguyệt ở bên vô ngữ hỏi trời xanh.
Đôi thúc cháu này quả thực rất khiến người khác giận sôi.
Bao nhiêu người đánh vỡ đầu nhau khuynh thiên hạ cướp giang sơn, chính là vì cái hoàng vị kia.
Đôi thúc cháu này lại cứ ngươi đùn ta đẩy, ai cũng không muốn làm.
Thật là, rất khiến cho người khác giận sôi.
Nếu không thì để cho hắn làm đi, hắn không ngại đâu! (Tử Sa: cái ông này có ý muốn