EDIT: TỬ SA
Vương Lam Phong ôm lấy eo Vương Tâm Doanh, nhàn nhàn đáp lại: “Tiểu thư không cần đa lễ, chỉ là chút ít sức lực.”
Bạch tuộc mỹ nhân thẹn thùng cười.
“Ân cứu mạng của công tử, không gì có thể báo…”
Vương Tâm Doanh vừa nghe liền thấy không thích hợp, lập tức chặn đứng lời nàng ta:
“Chậm đã, câu lấy thân báo đáp gì đó đừng có nói ra, ai ai cũng lấy thân báo đáp, thì ca ta chẳng phải là mệt chết sao. Nếu đã cứu ngươi, cũng đừng nhân cơ hội cấp thêm phiền toái cho chúng ta, nếu không liền coi như chưa từng cứu đi.”
Lời này của Vương Tâm Doanh đã trực tiếp lại không chút lưu tình.
Khiến da mặt của bạch tuộc mỹ nhân đỏ ửng một trận.
Nàng ta ủy khuất rơi lệ: “Tiểu nữ tự biết không xứng với công tử, tự nhiên sẽ không dám si tâm vọng tưởng, bất quá là muốn hôm nào đó tự mình đến trước cửa nhà bái tạ ân cứu mạng. Vương tiểu thư, thế nào lại xuyên tạc tâm ý của tiểu nữ như thế.”
Vương Tâm Doanh trong lòng cười lạnh.
Bản thân nếu không cắt lời nàng ta, chỉ không chừng sẽ liền cưỡng bức ca ca mà lấy thân báo đáp rồi.
Nhìn bộ dáng đang ra vẻ thẹn thùng kia của nàng ta.
Không phải là đang muốn mong chờ vào ca ca sao, thật sự là lấy oán trả ơn.
Nha, thật là muốn nhổ đi cái sự mong chờ của nàng ta.
Vương Lam Phong thế nào lại không nhìn ra tâm tư của nữ nhân kia.
Bất quá hắn vẫn luôn rất phong độ, hơn nữa làm tướng gia nổi tiếng tam quốc, không cùng với nữ tử chấp nhặt.
Hắn không trở