Một đám tiểu thiếp cằm chạm đến đất. (Tử Sa: ý là đang há hốc mồm…)
Các nàng mấy tháng nay liên tục ầm ỹ đến mắng chửi nàng ta.
Nữ nhân kia canh nhiên không biết các nàng là ai.
Cư nhiên còn mắng các nàng là hồ ly.
Giả vờ, nhất định là giả vờ.
Một hồng y tiểu thiếp từ trong đám nhảy ra, chỉ vào mũi nàng: “Vương Tâm Doanh, ngươi tính giả vờ cái gì, nói cái gì là không biết bọn ta.”
Vương Tâm Doanh đem các nàng nhìn quét qua một lần.
Thật sự không nhớ ra là ai, hứng thú suy dần trừng mắt.
“Một đám lộ nhân* Giáp Ất Bính Đinh**, hoàn toàn không ảnh hưởng đến nội dung vở kịch, ta làm sao rảnh hơi nhớ các ngươi là ai?”
*Lộ nhân: người qua đường…
**Giáp Ất Bính Đinh: chỉ những ng` ko wen bik, ko nhớ tên, giống như là A, B, C, D… vậy…
Khí thế kiêu ngạo như vậy, làm bọn tiểu thiếp tức giận thở hổn hển, sắc mặt mỗi người đều tím ngắt.
Không có gì có thể làm người ta giận hơn là không thèm để ý đến người khác.
Các nàng làm ầm ỹ mấy tháng trời, nữ nhân đáng chết kia cư nhiên ngay cả các nàng là ai cũng không nhớ.
Tức chết người mà.
Sơ Hạ biết rõ bản tính không đem người khác để vào mắt của tiểu thư.
Lập tức bước tới, hướng nàng giải thích: “Tiểu thư đây đều là đám tiểu thiếp của Ly Liệt Viễn.”
“Nga, tiểu thiếp của Ly Liệt Viễn. Bất quá Ly Liệt Viễn là ai a?” Vương Tâm Doanh chớp chớp mắt hỏi.
Sơ Hạ cảm thấy chính mình muốn thổ huyết