EDIT: TỬ SA
“Cái này gọi là Quỳ Dễ Dàng, ta học của Tiểu Yến Tử đồng học đó, nghe nói lễ cập kê rất vô nhân đạo, luôn muốn người khác quỳ a, quỳ cho đến khi kết thúc, đó không phải là rất thống khổ sao? Vẫn là cái phát minh nhỏ này của Tiểu Yến Tử không tệ, ta thử rồi, quỳ thật sự thoải mái hơn nhiều.”
Vương Lam Phong nhíu mày đem cặp đệm lót kia đặt xuống.
Sau đó cấm lấy áo váy của nàng không chút do dự mà ném ra ngoài cửa sổ.
“Cái đệm này lưu lại, những thứ khác toàn bộ ném ra ngoài hết cho ta. Muội đừng có nói nhảm, ta biết muội chính là sợ phiền phức. Nhưng hôm nay ca ca không thể để uội càn quấy, muội là muội muội của Vương Lam Phong ta, sao có thể ăn mặc thấp kém như thế. Hôm nay ta phải để cho tất cả mọi người dân của Thiên Phong thành này biết, muội muội ta tuyệt đối là mỹ nhân đệ nhất, ai cũng không thể khinh thường muội.”
Vương Tâm Doanh nhìn bộ áo váy đẹp đẽ của bản thân theo hình vòng cung bay ra ngoài cửa sổ.
Nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối.
Phải biết rằng vị ca ca giả này bình thường rất sủng mình.
Cái gì cũng thuận theo ý nàng.
Khiến nàng cảm nhận được hắn đối với muội muội rất dịu dàng.
Hóa ra lúc nam nhân ôn nhu bạo phát, cũng hết sức giận dữ hung hăng.
Bất quá nhìn nhìn chín cái rương kia, Vương Tâm Doanh trong lòng sợ hãi, rốt cuộc là phải khoác bao nhiêu cân lên người a.
Lại còn phải quỳ lâu như vậy, đó không phải là