Vương Lam Phong gõ vào trán nàng, bờ môi giương lên vẻ cười yêu chiều.
“Muội vốn chính là phượng hoàng, là do cứ muốn đem mình biến thành gà rừng mà thôi. Ngày hôm này để cho toàn bộ người trong Thiên Phong thành đã từng khinh bỉ qua muội, nhìn thấy được diện mạo thật của muội, bọn họ nhất định sẽ hối hận bản thân chính là không có mắt.”
Vương Tâm Doanh luôn tâm cao khí ngạo.
Ngày thường vẫn là chuyện ta ta làm, tác phong mạnh mẽ.
Đó là bởi vì nàng căn bản không đem những người khinh thị nàng để vào mắt.
Hiện giờ trang điểm đến màu mè như vầy.
Nếu như uy phong chèn ép đám người đó cũng không tệ, thì cũng nên để cho bọn họ nhìn xem Vương Tâm Doanh nàng cũng là có thể hào quang vạn trượng.
“Ca ca, ta sẽ không để huynh thất vọng.”
Vương Tâm Doanh tự tin ngẩng cao cằm.
Cái loài sinh vật phượng hoàng này.
Càng kiêu ngạo, hào quang càng chói mắt.
……………………………………………………………
Hôm nay là Thượng Tị Tiết (Nữ Nhi Tiết) truyền thống, là ngày hành lễ tập thể của nữ tử đến tuổi cập kê tại Tổ miếu.
Tập tục mà Thiên Phong thành lưu hành không phải là ở nhà mở yến tiệc mời thân hữu đến dự lễ.
Mà là do châu phủ tổ chức chung một lần cử hành tại Tổ miếu trước bờ hồ Nữ Nhi.
Bởi vì tiểu thư thời xưa chỉ ở trong khuê phòng, rất hiếm khi để cho người khác nhìn thấy mặt.
Cái Nữ Nhi Tiết này chính là ngày nam nhân danh chính ngôn thuận nhìn thấy mỹ nhân.
Cho nên ngay từ sáng sớm, khắp nơi ở Thiên Phong thành đã treo hồng thải