EDIT: TỬ SA
Ánh mắt của bách tính đến xem lễ đều gắt gao dán chặt trên người Vương Tâm Doanh.
Tuy rằng mọi người cảm thấy cách ăn mặc của nàng hôm nay quả là rất khéo, nhưng kết hợp với tính cách thô thỗ ngày thường của nàng.
Căn bản không ai cho rằng nàng có thể làm tấm gương tốt cho tiểu thư thế gia.
Cho nên mọi người đều đợi nàng làm sai trình tự, sau đó xấu mặt.
Vì thế khi Vương lão phu nhân tuyên bố bắt đầu, ý bảo đội ngũ lễ nhạc một bên tấu vang khúc nhạc.
Bầu không khí đều có chút quỷ dị.
Mọi người không hề chớp mắt mà nhìn Vương Tâm Doanh.
Vương Tâm Doanh tự nhiên là biết phần lớn người trong Thiên Phong thành là đến xem nàng gây nháo, xem nàng xấu mặt.
Kỳ thực nàng vốn chính là định tùy ý ứng phó.
Cái gọi là ánh mắt của người khác, đối với nàng là cái đánh rắm thôi.
Nhưng nếu ca ca đã bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, muốn nàng tỏa sáng kinh người, muốn nàng nhận được sự tôn trọng.
Kia vì tâm nguyện của ca ca, nàng liền nỗ lực thử một lần đi!
Nàng cũng muốn xem xem tình cảnh con ngươi của từng bách tính Thiên Phong thành rơi xuống đất, nhất định rất thú vị.
“Vương Tâm Doanh mời bước ra khỏi hàng làm gương.” Vương lão phu nhân thực bình tĩnh mở miệng.
Tuyệt không sợ cháu gái mình mất mặt.
Vương Tâm Doanh liền ở trong đám nữ nhân dịu dàng bước ra khỏi hàng.
Hai tay đặt chồng ở bên phải thắt lưng, đầu rũ tóc hoa, hơi hơi cúi thấp.
Bước từng bước nhỏ, ưu nhã đi đến giữa sân, hướng khách