Golden Schloss, khu học viện cũ đổ nát, Felt bồn chồn đi qua đi lại, sắc mặt nặng nề.
Sau khi báo tin Quy Giáp Long nổi điên và yêu cầu viện trợ cho Sieghart, cô đã trở về đế đô để báo cáo thông tin chi tiết cho cả quân đội.
Với tư cách là một thiên tài, ở độ tuổi của mình, Felt rất mạnh, mạnh phi thường.
Tuy nhiên, đó chỉ là khi so với người đồng lứa mà thôi, trước một con rồng hàng thật giá thật, chút thực lực đó của cô còn chưa đủ nhìn, có đi theo cũng chỉ vướng chân vướng tay.
Trong trường hợp này, quân đội với những chiến sĩ được đào tạo bài bản và dày dặn kinh nghiệm sẽ có ích hơn cô rất nhiều lần.
Thậm chí là nếu họ không thể tham gia trực tiếp vào cuộc chiến ở đẳng cấp đó thì vẫn còn rất nhiều cách để hỗ trợ gián tiếp, ngoài ra còn có thể phong toả hiện trường, không để người không phận sự tiến vào hay ngăn cản những ai có ý định phá rối và đảm bảo thông tin liên lạc.
Không thể làm gì khác hơn, Felt chỉ có thể trở lại nơi này.
Cái tên tóc trắng kia là bạn Aric, cô cho rằng mình có nghĩa vụ phải cho hắn biết chuyện đó.
Nhưng Felt đã đợi được một lúc lâu mà vẫn chẳng thấy tăm hơi Aric đâu.
Bên phía quân đội thì vẫn chậm chạp mãi không liên lạc để cho cô biết tình hình.
Sieghart hiện đang nằm trong tầm ảnh hưởng chặn tín hiệu nên dù có muốn thì Felt cũng bó tay.
Tình trạng bồn chồn này đã kéo dài được một lúc rồi.
Thời gian càng trôi đi, tảng đá đè nặng trong lòng cô càng trở nên trầm trọng hơn.
Vì không thể làm gì nhưng lại không muốn ngồi yên một chỗ nên Felt mới đi tới đi lui mãi như vậy.
"Ngươi làm gì ở đây vậy?"
Thẳng tới khi một giọng nói bất chợt vọng vào tai trong cái nơi mà đáng lẽ chỉ có một mình cô khiến Felt giật bắn người, lập tức xoay đầu lại nhìn.
"Đi qua đi lại như vậy không thấy chóng mặt à?"
Bước ra từ sau đống đổ nát, người thiếu niên lúc này đáng lẽ phải đang chiến đấu cách nơi đây hàng trăm dặm nhướng mày hỏi cô.
"Tên tóc trắng!?"
Nhìn thấy Dunkel, Felt kinh ngạc bật thốt thành lời.
"Này này, ta có tên đấy nhé.
Dunkel Ciel, muốn gọi thì gọi cho đàng hoàng vào."
Dường như không mấy ưa thích cách mà Felt gọi mình, Dunkel lên giọng phàn nàn.
"Làm sao mà anh lại ở đây!? Còn Quy Giáp Long thì sao?"
Bỏ ngoài tai lời phàn nàn của cậu, Felt vừa lấy tay giữ chặt chiếc mũ phù thủy to quá cỡ của mình, vừa nhanh chân chạy về phía này.
Đó là lời thoại của ta chứ?
Dunkel rất muốn nói như vậy, nhưng cậu nhịn xuống mà lựa chọn kiên nhẫn trả lời cô.
"Con rùa cá sấu đó? Ta ở đây thì nghĩa là nó đã được giải quyết rồi chứ sao."
Giải quyết rồi.
Ba chữ này khiến tâm can của Felt nhận lấy chấn động xưa nay chưa từng có.
Để có thể nói được như vậy thì chỉ có hai trường hợp có thể xảy ra.
Một là tình trạng phát cuồng của Quy Giáp Long bằng cách nào đó đã được hoá giải, đưa nó về trạng thái hiền hoà như thường.
Hai, trực tiếp xử lý luôn Quy Giáp Long.
Dù là cái nào đi nữa thì cũng chỉ chứng minh được một điều.
Người thiếu niên này mạnh kinh khủng.
Felt bỗng nhiên có một suy nghĩ hoang đường.
Có thể nào thiếu niên mang màu tóc trắng xám như tro tàn này còn lợi hại hơn cả Sieghart? Chí ít, kể từ khi quen biết tới nay, cô chưa từng nhìn thấy Sieghart "giải quyết" được bất kỳ con rồng thuần huyết nào.
Thực tế, ngay cả một con rồng bình thường cũng đã cực kỳ hiếm thấy, rồng thuần huyết thì càng không cần phải nói, tỷ lệ giáp mặt và giao chiến là cực kỳ thấp.
Nên suy cho cùng, đây chỉ là suy nghĩ chủ quan phiến diện trong lòng Felt mà thôi.
Nhưng dù lý do có là gì, suy nghĩ đó một khi đã xuất hiện thì không cách nào đè xuống được nữa.
Vô hình trung, hình tượng của Dunkel trong mắt cô đã xảy ra biến tướng nghiêng trời lệch đất.
Từ một kẻ yếu đuối muốn mượn hơi người khác đến tồn tại cường đại bí ẩn cần phải dè chừng.
Cùng với đó, câu hỏi về mục đích của Dunkel khi xuất hiện ở đế đô Shina cũng bắt đầu dấy lên trong tâm trí Felt.
Một kẻ mạnh mẽ như vậy sao lại vô thanh vô tức xuất hiện mà không có dấu hiệu báo trước nào? Liệu hắn ta đang có đang âm mưu gì không? Có nên cho Sieghart và những người khác biết tới sự tồn tại này?
Hàng loạt câu hỏi dồn dập hiện lên.
Thái độ của cô thoáng cái trở nên thận trọng và e dè hơn rất nhiều.
"Không có chuyện gì thì tránh ra."
Nhìn gương mặt biến ảo theo tâm trạng của Felt, Dunkel không kiên nhẫn mà gạt cô ra một bên.
"Vì cái trò xả phép của ngươi mà ta phải thức sớm hơn bình thường nên giờ phải quay lại giường đây."
Dunkel vừa nói vừa đi ngang qua Felt, chỉ là chưa đi được bao xa, cậu đã dừng bước và xoay đầu nhìn lại.
"À phải, ta không thích phiền phức cho nên cẩn thận mồm miệng vào nhé."
Nghe cậu nói vậy, tim Felt suýt lạc mất một nhịp.
"Cậu ta biết mình đang nghĩ gì!? Cái này là đe doạ sao?"
Hai tay vô thức nắm chặt lấy mép áo choàng rộng thùng thình trên người, cô thầm nghĩ.
Càng nghĩ lại càng thấy chính xác, giọng điệu hời hợt vừa rồi chứa đựng sự tự tin to lớn, những lời đó không chỉ đe doạ mà thậm chí còn mang hơi hướng mệnh lệnh không cho phép chống cự.
Nếu để Dunkel biết những gì Felt đang nghĩ thì chắc hẳn cậu cũng cảm thấy hoang mang không kém cô, sau đó là bội phục khả năng suy diễn ít ai sánh kịp này.
Lời vừa nãy đúng là có ý cảnh cáo, nhưng còn chưa tới mức vi diệu như vậy.
Trông theo Dunkel vừa vươn vai ngáp ngắn ngáp dài vừa khuất dần sau đống tường đá vỡ nát một lúc, Felt với ái ngại rời khỏi với vô