Miệng nhỏ của Hứa Tiểu Minh liến thoắng kể hết mọi chuyện ra.
Tề Mộ ở trong lòng mắng cái mồm bà tám của nó, ngẫm lại thì thấy Hứa Tiểu Minh đúng là có thiên phú dị bẩm, cái miệng này có thể so được với Kỷ Hiểu Lam, nói người chết sống lại!
Nghe nó nói qua nói lại một hồi, người trong cuộc là Tề Mộ đây cũng không nhịn được mà nghi ngờ:
tui cố chấp như vậy sao!Tề Mộ đã nghĩ thế thì có thể tưởng tượng được Doãn Tu Trúc cảm thấy xúc động đến mức nào. Trong thời gian hắn tạm nghỉ học một năm này thật ra rất căng thẳng, hắn sợ Tề Mộ có bạn mới, sợ cậu thân thiết với người khác hơn, càng sợ sau khi trở lại sẽ dần dần xa lánh hắn.
Nhưng trên thực tế, một năm hắn không ở đây, Tề Mộ lại đang dốc hết sức che chở hắn.
Vương Trác vốn là một tên cặn bã, trước kia chưa từng thắng Doãn Tu Trúc lần nào. Nghe nói hắn chuẩn bị lên sơ trung, sắp phải cùng trường với nhau thì nó càng không nhịn được. Cố tình đám đàn em ở trường học của nó lại lắm mồm, không hiểu tình hình, chỉ biết Doãn Tu Trúc là thiếu gia duy nhất của Doãn gia, nghĩ muốn đi nịnh bợ một phen.
Vương Trác làm sao có thể chịu đựng nổi? Nó ở trường học hô mưa gọi gió đã hơn hai năm, làm sao có thể để Doãn Tu Trúc đoạt đi danh tiếng được? Lòng dạ nó thay đổi, bắt đầu bôi đen Doãn Tu Trúc.
Bởi vì Tề Mộ mà ở tiểu học Quốc Thụy không ai nhắc đến mẹ của Doãn Tu Trúc, càng sẽ không nói hắn là bệnh thần kinh. Sáu năm tiểu học đều bình an vô sự, đáng lẽ khi lên sơ trung cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng ai mà ngờ được lúc Tề Mộ vừa nhập học đã nghe thấy mấy lời bàn ra tán vào.
“Nghe nói vị thiếu gia nhà họ Doãn kia đầu óc có vấn đề”
“Mẹ cậu ta mắc bệnh tâm thần, bản thân cậu ta cũng thế. Cái này là di truyền mà”
“Nhưng thành tích của cậu ta rất tốt, thi lên lớp còn đứng nhất toàn trường”
“Cậu không thấy trên TV nói gì sao. Ở phương diện khác một vài người thiểu năng trí tuệ rất giỏi …”
Bốn chữ “thiểu năng trí tuệ” khiến Tề Mộ không tài nào nhịn nổi. Cậu nhanh chân đi ra, xách cổ áo người kia lên hỏi: “Mày nghe điều này ở đâu”
Những người đó chẳng biết Doãn Tu Trúc là ai nhưng lại có thể bàn bạc như thật, nên chỉ có thể là người quen của Doãn Tu Trúc phát tán ra ngoài. Việc này không lạ, dù sao cũng có khá nhiều người biết được tình huống của Doãn Tu Trúc rồi. Hồi tiểu học nhờ Tề Mộ cường thế trấn áp mới chẳng ai dám nhắc đến, lên sơ trung có khi lại cảm thấy trời đất bao la có thể sủa loạn lung tung.
Tề Mộ vốn rất anh tuấn nhưng lúc tức giận lại cực kì đáng sợ. Tên nhóc này bị doạ sửng sốt một chút, mở miệng khai hết: “Là… Là anh họ của Doãn Tu Trúc đó. Người nhà họ đã nói như vậy thì chắc chắn là thật rồi.”
Tề Mộ còn không biết Doãn Tu Trúc có một ông anh họ học tại trung học Quốc Thụy.
Tại trung học, bình thường học sinh lớp 7 sẽ rất ngoan, đừng nói đi gây sự với học sinh lớp 9, nhìn thấy cũng đều phải chú ý tránh đi.
Tề Mộ không quan tâm. Cậu trực tiếp đá cửa phòng học lớp 9 kêu tên Vương Trác. Vương Trác căn bản chẳng thèm để Tề Mộ vào mắt, con nít con nôi mà cũng dám đến đây gây sự, đúng là ngứa đón!
Tề Mộ hỏi nó: “Mày chính là thằng bôi nhọ Doãn Tu Trúc?”
Vương Trác không buồn để ý đến “Nó vốn là cái thứ ti tiện đầu óc có vấn đề”
Câu đầu tiên đã chọc cho Tề Mộ nổi khùng, cậu chẳng quan tâm đây là đâu nữa mà vung nắm đấm, làm cho mặt mũi Vương Trác sưng vù lên.
Vương Trác cáu tiết: “Đệt, con mẹ nó mày lại dám đánh tao”
Tề Mộ: “Nhớ cho kỹ vào! Mày mắng cậu ấy một câu, tao liền đánh mày một trận.”
Vương Trác tức điên, từ đó kết thù với Tề Mộ.
Tề Mộ hành động kiên quyết như vậy ngay lập tức có được hiệu quả rất rõ ràng. Vương Trác nào còn nhớ tới Doãn Tu Trúc đang tạm nghỉ học nữa, cả đầu đều nghĩ đến việc làm thế nào có thể trị chết Tề Mộ, giống hệt chó dại thấy cậu là nhào đến cắn.
Cũng may Tề Mộ tường đồng vách sắt, căn bản không hề sợ hãi. Ở trong trường học Vương Trác không chiếm được lợi lộc gì, ngoài trường cha nó cũng không chèn ép được Tề Đại Sơn, muốn bao nhiêu uất ức liền có bấy nhiêu, ngắn ngủi nửa năm trôi qua mà như đã bực bội cả nửa đời người.
Cuối cùng, Hứa Tiểu Minh đưa ra một kết luận đầy quang vinh: “Quả đúng là anh Mộ của tớ, đánh đâu thắng đó!”
Tề Mộ liếc nhìn nó:
“Tấu nói (*)hả ba”(*một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)Hứa Tiểu Minh còn muốn kể tiếp, Tề Mộ đã khoát tay đáp: “Được rồi, chút chuyện cỏn con như thế có gì hay đâu mà nói nhiều vậy.”
Hứa Tiểu Minh tức giận lên tiếng: “Nếu không phải Vương Trác làm loạn thì sao cậu lại bị bạn học gọi là hồng thủy mãnh thú (*) được!”
(*thú dữ và dòng nước lũ, ví với tai họa ghê gớm)Lời này khiến cho sắc mặc Doãn Tu Trúc trở nên trắng bệch, hắn đương nhiên là hiểu cảm giác bị cô lập là như thế nào.
Biểu cảm của Tề Mộ trở nên nghiêm nghị, âm thanh trầm xuống: “Cậu ít tám chuyện đi một chút có được không hả Minh tử. Không có Vương Trác thì cũng sẽ có Lý Trác, Tôn Trác, tớ đến trường mới nhất định phải đánh cho đám đầu sỏ đến phục thì thôi”
Cậu nói như vậy lại khiến trong lòng Doãn Tu Trúc càng thấy khó chịu hơn. Lúc này rồi mà Tề Mộ còn lo cho hắn, sợ hắn vì thế mà áy náy.
Hứa Tiểu Minh chơi cùng Tề Mộ đã lâu đương nhiên biết cậu thật sự tức giận, không còn dám dài dòng nữa, ảo não nói: “Tớ đi tìm Phương Tuấn Kỳ, cũng không biết thằng chóa này tối nay chạy đi đâu nữa…”
Nó nói đi là đi, Tề Mộ bỗng gọi lại: “Phương Tuấn Kỳ…”
Hứa Tiểu Minh ngạc nhiên đáp: “Hả, Tiểu Mập làm sao cơ?” Bỗng dưng nghe được tên đầy đủ của Phương mập từ trong miệng Tề Mộ, Hứa Tiểu Minh cảm thấy khiếp sợ lẫn hoảng loạn, tên mập kia không phải là đã làm gì ngu xuẩn đắc tội Tề Mộ đấy chứ.
Tề Mộ lắc lắc đầu nói: “Thôi, không có gì.” Hỏi Hứa Tiểu Minh cũng như không. Hơn nữa Phương Tuấn Kỳ nhìn thì có vẻ ôn hòa nhưng thật ra lòng tự trọng của nó rất cao, có một số việc phỏng chừng cũng không muốn để quá nhiều người biết đến.
Hứa Tiểu Minh chẳng hiểu mô tê gì, bất quá những gì nên nói đều đã nói, những gì nên làm cũng đã làm, tiếp tục ở lại nơi này cũng không tiện lắm.
Hứa Tiểu Minh vừa đi, Tề Mộ thở dài, nói với Doãn Tu Trúc: “Cậu đừng có suy nghĩ lung tung.”
Doãn Tu Trúc nắm tay cậu thật chặt.
Tề Mộ hít một hơi sâu.
Doãn Tu Trúc lập tức buông cậu ra, giọng nói đong đầy sự hối hận: “Làm đau cậu sao?”
Tề Mộ cười cong khóe mắt: “Đau lắm”
Đôi mắt Doãn Tu Trúc đều dừng trên mu bàn tay cậu, căn bản không thấy trong mắt cậu đều là ý muốn đùa: “Trong nhà có thuốc, tớ đi tìm cho cậu…”
“Không cần thuốc đâu” Tề Mộ nhe răng nanh nhỏ “Đem một hộp sô cô la ra đây là không đau nữa”
Bỗng dưng Doãn Tu Trúc ngẩng đầu, nhìn cậu bằng đôi mắt ấm áp như ánh mặt trời.
Tề Mộ…Tề Mộ không dám trêu hắn nữa: “Đừng, đừng khóc mà”
Doãn Tu Trúc rũ lông mi, có như vậy thì một tầng nước phủ đầy mắt hắn mới không rơi xuống.
“Tớ dẫn cậu đi thay quần áo.” Dứt lời hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, không đụng nơi bị tím bầm, dịu dàng như đang che chở một đám mây trôi, hết sức cẩn thận.
Tề Mộ cùng hắn đi lên lầu, vào phòng ngủ của hắn.
Mới vừa mở cửa, một tên nhóc đen thùi lùi nào đó xông tới, bổ nhào vào trong lồng ngực Tề Mộ.
Tề Mộ bị nó liếm đến cười khanh khách không ngừng: “Ok ok, đừng liếm nữa, nhột chết mất!” Vừa sợ đau lại vừa sợ nhột, chính là Tề đại ca rồi.
Doãn Tu Trúc đi tìm quần áo cho cậu, Tề Mộ nói: “Tớ đi tắm nước lạnh nhé” Nói xong bắt đầu vén vạt áo lên.
Tim Doãn Tu Trúc run lên, thấp giọng lên tiếng: “Tớ đi tìm thuốc cho cậu”
Tề Mộ đã cởi áo xong, kêu: “… Đã bảo lấy hộp sô cô la là được mà”
Doãn Tu Trúc nào dám quay đầu lại, chỉ buồn bực đáp: “Ừm”
Tề Mộ cũng không để ý lắm.Tiểu Trúc tử nhà cậu chính là thế: ngại ngùng, thận trọng lại nhảy cảm và thích nghĩ bậy nghĩ bạ, trông chẳng khác gì con gái.
“Móa nó…” Mu bàn tay Tề Mộ không cẩn thận quệt qua quần áo, đau đến mức phải văng tục..
Chuyện đánh nhau này thường là dùng hết sức cho đối phương một trận, đừng thấy Vương Trác bị đánh sưng mặt sưng mũi mà nghĩ Tề đại ca không bị thương chút nào, thực ra cậu vung nắm đấm đánh người nên mu bàn tay phải dùng không ít sức.
Da dẻ cậu thừa hưởng của Kiều Cẩn, vừa non vừa mềm. Bình thường bị va đập cũng đã xanh tím một mảng, kiên cường lâu như vậy, khớp xương đã sớm kêu gào.
Tề Mộ là đau thật, đương nhiên cũng không thể đứng trước mặt người khác mà thể hiện ra —— nam tử hán đại trượng phu, chảy máu cũng không rơi lệ, đau đến mấy cũng chỉ có thể cố chịu đựng!
Cậu oan oan ức ức đi tắm, mu bàn tay dính nước vào liền rên rỉ khe khẽ, lằng nhà lằng nhằng mất hai mươi phút mới tắm xong.
May mà Doãn Tu Trúc không nhìn thấy bộ dạng mềm mại nhỏ nhắn tức giận kia của cậu, không thì nhất định sẽ máu dồn lên não mà xử lí cậu tại chỗ luôn.
Thay xong quần áo đi ra, Doãn Tu Trúc đã ngồi trên giường chờ cậu.
Tề Mộ nói: “Thực sự là không sao mà, cậu đừng có quan trọng hóa vấn đề lên như thế.”
Doãn Tu Trúc kéo cậu ngồi xuống, cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc cho cậu, dáng vẻ vô cùng chăm chú —— tựa như đang cầm trên tay không phải móng heo của đàn ông mà là một viên ngọc quý hiếm, vô giá.
Khóe miệng Tề Mộ giương lên, vừa thấy buồn cười lại vừa rất hưởng thụ, giống như thật sự chẳng đau chút nào.
Doãn Tu Trúc nhìn chằm chằm mu bàn tay của cậu, hỏi: “Đau không?”
Hắn nói đơn giản như vậy nhưng Tề Mộ lại nghe được trong từng câu chữ lại mang nhiều hàm nghĩa, hắn hỏi cậu——
Lần đánh nhau năm lớp 7 ấy, tay có đau không?Tề Mộ nhìn về phía hắn, tầm mắt không tự chủ được trở nên dịu dàng: “Nếu tớ đau như thế thì Vương Trác kia không phải sẽ chết rồi sao”
Doãn Tu Trúc mím môi.
Tề Mộ nói: “Bảo cậu đừng suy nghĩ nhiều thì cậu chẳng nghe, bộ tớ sẽ là người dễ dàng chịu thiệt như thế à? Từ nhỏ đến lớn không ai có thể ức hiếp tớ hết.”
Trong lòng Doãn Tu Trúc vẫn vô cùng đau đớn. Nếu như không phải vì hắn thì Tề Mộ đã có thể giảm bớt phiền phức, cậu sẽ sống một cuộc sống bình thường của một học sinh cấp 2, không bị bạn bè xa lánh.
Tề Mộ liếc mắt là biết hắn đang suy nghĩ gì: “Chỗ nào mà chẳng có mấy tên côn đồ như vậy, tớ còn lạ gì những kẻ đó nữa. Vương Trác không đến gây sự với tớ thì cũng sẽ có người khác, đánh một trận cũng tốt, sau này yên bình được rồi.”
Đúng là yên bình thật, yên bình đến nỗi đám học sinh hận không thể cách xa cậu ba mét!
Doãn Tu Trúc không đáp chỉ cẩn thận bôi thuốc cho cậu. Sau khi tỉ mỉ làm xong, hắn bèn đi rửa tay.
Tề Mộ vốn không coi cái tay bị thương này là chuyện gì to tát, nhưng thấy Doãn Tu Trúc quý trọng như thế nên cậu cũng chỉ đành hơi nâng tay lên, xem chính mình là bệnh nhân.
Sau khi Doãn Tu Trúc rửa tay sạch sẽ ra ngoài, lấy sô cô la trong túi ra.
Ánh mắt Tề đại ca sáng lên: “Chỉ có cậu thương tớ”
Bàn tay mở gói giấy của Doãn Tu Trúc khẽ run, nhẹ giọng nói: “Hôm nay cậu ăn nhiều rồi, không tốt đâu”
Tề Mộ đáp: “Được được được, một miếng thôi mà”
Trên tay cậu đều là thuốc, đương nhiên không có cách nào tự mình ăn bèn ngẩng đầu
chờ Doãn Tu Trúc đút cho cậu. Doãn Tu Trúc cầm miếng sô cô la nhỏ đưa đến bên miệng cậu, Tề Mộ tru lên rồi cắn một phát, miệng liền chạm vào đầu ngón tay Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc rút tay lại, trong lòng nóng bừng.
Tề Mộ ăn một miếng xong lại muốn ăn tiếp, con ngươi đảo một vòng rồi nói: “Tay đau quá à”
Doãn Tu Trúc lập tức cuống lên: “Bôi thuốc rồi mà vẫn còn đau sao? Tớ dẫn cậu đi bệnh viện, chụp X-quang…”
Tề Mộ phì cười, năn nỉ hắn “Ăn một miếng sô cô la nữa là hết đau.”
Doãn Tu Trúc: “…”
Chiều con như giết con, may mà Doãn Tu Trúc sau này sẽ không làm cha.
Lúc rời khỏi Doãn gia, miệng Tề Mộ đầy vị sô cô la như mèo con vừa được ăn no.
Tề Đại Sơn cốc đầu cậu: “Mèo tham ăn”
Tề Mộ ngồi nghiêm chỉnh: “Ba tuyệt đối không được nói cho đại Kiều biết”
Kiều Cẩn hiện tại quản Tề Mộ rất chặt, không cho cậu ăn quá nhiều sô cô la. Ở nhà cậu đã nhịn rất lâu nên mới ở chỗ Doãn Tu Trúc giải tỏa cơn nghiện.
Tề Đại Sơn cười nói: “Được, ba sẽ không tố cáo con” Nhưng nếu vợ hỏi thì ông không thể không trả lời.
Tề Mộ hiểu rất rõ cái kiểu đáp bừa này của cha mình, cảm thấy bản thân tối nay sẽ lành ít dữ nhiều, chạy không thoát Đường Tăng niệm kinh.
Liên quan tới chuyện xấu của Vương Trác, cả hai gia đình đều không mở miệng nhắc tới, Tề Mộ đã sớm khai báo hết mọi việc cho cha từ năm lớp 7 rồi. Tề Đại Sơn cảm thấy con trai mình không sai, lưng ưỡn thẳng, vỗ ngực nói: “Yên tâm, cùng lắm ba xây cho cưng cái trường học là được chứ gì!”
Có một người cha như thế cũng khó trách Tề Mộ bá khí trắc lậu, nhưng cái chính là người ta vẫn nói được làm được!
Khi về đến nhà, Tề Mộ nghiêm mặt lên tiếng: “Ba, có việc này con muốn ba giúp con một tay”
Tề Đại Sơn hỏi: “Làm sao?”
Tề Mộ cân nhắc một chút, nói rằng: “Ba có biết Phương Tuấn Kỳ không, là nhóc mập trước đã từng đến nhà chúng ta chơi ấy.”
Tề Đại Sơn đáp: “Nhớ chứ, thằng bé kia học rất giỏi.”
“Đúng, chính là cậu ấy…” Tề Mộ cũng vẫn chỉ là một thiếu niên choai choai, đối với việc trong gia đình vẫn chưa nắm chắc được. Cậu bảo “Có thể gia đình cậu ấy gặp chuyện gì đó. Lúc trước dựa trên khẩu khí của Vương Trác, hình như cha cậu ấy muốn tìm Vương Nguyễn Lâm để đảm bảo cái gì đó thì phải.”
Tề Đại Sơn vừa nghe đã hiểu. Ông không nhiều lời, chỉ hỏi cậu: “Con muốn thế nào?”
Tề Mộ gãi đầu: “Con không hiểu nhưng con lo cho cậu ấy lắm. Ba, ba có thể giúp con điều tra một chút không? Xem gia đình cậu ấy bị làm sao…”
Tề Đại Sơn không cần điều tra cũng đoán được tình huống của nhà họ Phương, ông tiếp tục hỏi Tề Mộ: “Nếu như nhà bạn ấy xảy ra vấn đề thật thì con muốn giúp bạn à?”
Tề Mộ nhìn về phía Tề Đại Sơn, nghiêm túc trả lời: “Giúp”
“Được rồi” Tề Đại Sơn vỗ đầu cậu, cười nói “Ba giúp con hỏi thăm một chút.”
Nhà Phương Tuấn Kỳ cũng đang là một đống hỗn loạn. Ông nội nó là một người có năng lực, trong thời gian cải cách mở cửa liền chuyển sang kinh doanh, thành lập nên một sản nghiệp rất lớn, ở thành phố B cũng có chút tiếng tăm.
Đáng tiếc cha Phương Tuấn Kỳ lại là người không có đầu óc, sau khi thừa kế sản nghiệp của cha thì bắt đầu giở trò tìm đường chết, đời sống cá nhân lộn xộn còn chưa tính, trong công việc lại thích tham công. Nghe người khác buông lời gièm pha, vào lúc không nên đầu tư thì lại đổ rất nhiều tiền, muốn vượt qua cha mình đưa Phương gia lên địa vị càng cao hơn.
Kết quả có thể tưởng tượng được, khủng hoảng tài chính đập vào mặt, Phương gia mất hết vốn liếng, Phương lão gia tử không chịu đựng nổi, đang sống sờ sờ lại bị làm cho tức chết.
Lần này Phương gia liên tiếp gặp nạn, mưa gió chập chùng.
Phương lão gia tử vừa qua đời, cha Phương Tuấn Kỳ lại như trưởng thành sau một đêm, cực kì an phận. May là căn cơ của Phương gia dày, thành thật nhịn một hai năm, mặc dù không phong quang vô hạn như trước đây nhưng cũng không đến nỗi phải phá sản.
Bây giờ Phương Như Hải tiếp nhận một hạng mục, nếu làm xong nhất định có thể ổn định được Phương gia. Nhưng trước đây bị y dày vò quá mức, toàn bộ công ty đều trở thành cái xác rỗng, căn bản không xuất được vốn nên không có cách nào khởi động hạng mục.
Có một cái phao cứu sinh như thế trong tay, đời nào Phương Như Hải lại cam lòng buông xuống. Y đi khắp nơi nhờ giúp đỡ, muốn tìm người đảm bảo để tới ngân hàng vay tiền. Nhưng do trước đây y quá vô liêm sỉ, tất cả mọi người đều nhìn y không vừa mắt; ngoài ra cẩm thượng thiêm hoa (*) thì còn dễ, nếu là tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì rất khó. Hầu như toàn là một đám người chờ xem kịch hay, chẳng ai tình nguyện ra tay giúp y.
(* Ý chỉ việc làm cho sự vật càng đẹp hơn)Tề Đại Sơn kể cho Tề Mộ nghe từ đầu đến cuối.
Sau khi Tề Mộ nghe rõ xong bèn hỏi: “Nhà họ Phương muốn vay bao nhiêu tiền ạ?”
Tề Đại Sơn: “80 triệu.”
Tề Mộ: “…”
Thật ra việc làm đảm bảo này Tề Đại Sơn có thể giúp Phương Như Hải. Ông đã tìm hiểu qua, hạng mục kia Phương Như Hải có thể làm, nếu thành công có thể trả nợ, ông còn có thể bán cho Phương Như Hải một ân tình. Chỉ là việc này do Tề Mộ mở miệng, ông muốn nghe một chút ý kiến của Tề Mộ, cũng muốn nhờ vào đó để cho cậu tiếp xúc với vấn đề ở phương diện này.
Tề Đại Sơn nói: “Nếu con muốn giúp bạn học thì có thể đem tiền mừng tuổi của con cho bạn ấy mượn. Mặc dù cha bạn ấy đã phá sản, nhưng số tiền kia cũng có thể giúp bạn tới khi tốt nghiệp đại học” Tề Mộ có không ít tiền mừng tuổi, khoảng 1-2 triệu gì đó.
Tề Mộ nhíu mày, nhìn về phía Tề Đại Sơn: “Cái hạng mục kia của nhà cậu ấy, ba cảm thấy không ổn sao?”
Tề Đại Sơn cười cười: “Ba thấy ổn. Nhưng mà việc này không phải ba làm. Ai có thể khẳng định sau này sẽ như thế nào?”
Tề Mộ nói ra một đề nghị ngây thơ nhưng cay độc: “Ba có thể nhập cổ phần không?”
Tề Đại Sơn khẽ nhướn lông mày: “Con chắc chứ? Cái này không còn là việc đơn thuần giúp đỡ bạn nữa đâu”
Tề Mộ lắc đầu đáp: “Cái Phương Tuấn Kỳ muốn không phải là hỗ trợ tiền bạc mà cậu ấy càng cần gia đình mình hơn”
Khóe miệng Tề Đại Sơn nhếch lên.
Tề Mộ lại nói: “Nhưng mà chuyện này con không hiểu lắm, vẫn muốn hỏi kinh nghiệm của ba. Nếu như ba cảm thấy hạng mục này có thể kiếm được lời vậy thì dùng hình thức nhập cổ phần giúp bọn họ, nếu như không được thì thôi vậy”
Tề Đại Sơn kìm lòng không đặng mà xoa đầu con trai mình “Nhóc thối.” Quả không hổ danh là con trai ông.
Thương nhân trục lợi cũng phải trọng tình.
Nếu chỉ chăm chăm tính đến cái được mất trước mắt thì sẽ sai cả ngàn dặm. Đương nhiên cũng không thể xử trí theo cảm tính, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán do đó mới không bị loạn.
Tề Mộ vẫn còn rất trẻ con nhưng lại có cá tính: Muốn giúp đỡ bạn bè cũng không quá mù quáng; thấy bạn mình cần cái gì thì cũng sẽ không tương trợ vô điều kiện.
Cho một con cá không bằng dạy cách đánh cá, từ trước đến giờ câu này nói miệng thì dễ, lúc làm thì lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Sau khi thi học kỳ kết thúc là thời điểm công bố thành tích. Học tra Tề Mộ đối với chuyện này vốn không quan tâm, cậu là người đầu tiên chạy đi xem kết quả của lớp 2.
Không bất ngờ lắm, Doãn Tu Trúc đạt được điểm tối đa ở tất cả các môn, thuận lợi dành vị trí thứ nhất toàn khối.
Tề Mộ cầm bài thi của hắn, vui đến mức hold không nổi: “Giỏi quá, viết văn còn được điểm tối đa luôn nè”
Doãn Tu Trúc: “Chẳng qua thầy chỉ nhìn chữ tớ thôi” Thật ra hắn viết rất máy móc, dựa theo phong phạm của một bài văn bình thường mà viết. Chẳng qua chữ nghĩa nắn nót khiến cho giáo viên không thể tìm ra lỗi.
“Nói vớ vẩn” Tề Mộ nhìn từng chữ một “Viết hay thế này cơ mà, quả là có thiên phú văn chương”
Doãn Tu Trúc cười nhẹ, trong lòng nghĩ:
Lần sau phải viết thật nghiêm túc, làm ra một bài văn chân chính nhận được lời khen ngợi của Tề Mộ.
Tề Mộ xem xong liền cầm về lớp mình khoe khoang. Đồng chí lão Tôn vừa vặn tiến vào trong lớp, thấy Tề Mộ đắc ý thế kia bèn nói với cậu: “Nào lại đây, đọc thử cho mọi người một chút”
Tề Mộ mù mờ: “Dạ?”
Lão Tôn lên tiếng: “Đọc bài của em một lần rồi đọc bài của Doãn Tu Trúc một lần.”
Tề Mộ: “…”
Cả lớp cười phá lên. Vẫn là lão Tôn chịu chơi không ai sánh bằng.
Tề Mộ trở lại chỗ ngồi bảo với Hứa Tiểu Minh rằng: “Chênh lệch giữa bọn tớ thực sự không nhỏ, Doãn Tu Trúc viết hay lắm luôn.”
Hứa Tiểu Minh thi không đạt yêu cầu, rất sợ về nhà sẽ bị đánh, ỉu xìu đáp: “Doãn Tu Chúc chắc là đủ điều kiện để dự khuyết lớp chọn rồi nhỉ. Chờ đến khi lên lớp 9, cậu ấy nhất định sẽ đứng nhất lớp 1 cho mà coi”
Tề Mộ không trả lời:
Móa nó, quên xừ nó mất. Tui còn đang muốn lên lớp 9 sẽ được học cùng lớp với Doãn Tu Trúc đây!Hừm…Tề đại ca suy xét cả một tiết, hỏi Hứa Tiểu Minh: “Cậu nói thử xem nếu bây giờ tớ bắt đầu cố gắng thì nửa năm sau có thể thi vào lớp chọn được không?”
Biểu tình của Hứa Tiểu Minh như nhìn thấy quỷ: “Anh Mộ mau tỉnh lại đi, Đại Thanh diệt vong rồi”
Tề đại ca hóa đá:
Đời này không thể vào lớp chọn được rồi. Học hành không giỏi, phải cọ cọ Doãn Tu Trúc mới có thể duy trì tình hình như hiện nay.