Hoàng Hôn Đứng Tựa Khóm Trúc Dài

Chương 41


trước sau

Đối với việc phải tới doanh trại quân đội này thì có người vui, cũng có người buồn.

Hứa Nhược Kê đương nhiên là sầu đến độ hận không thể bỏ của chạy lấy người, không bao giờ trở về nữa; cũng có tân sinh vô cùng tò mò với doanh trại, coi đây như một kì nghỉ, còn thật lòng cảm thấy vui vẻ, tỷ như hai người tứ chi phát triển Tề Mộ và Bàng Lương chẳng hạn…Ừ, đầu óc cũng không đơn giản.

Trong lòng Tề Mộ vui sướng khôn tả, nói với Doãn Tu Trúc: “Tân sinh là ai thế, quả là có năng lực nha, muốn sớm đi quân doanh nhìn một chút ghê.”

Cậu thuận miệng hỏi, ai biết Doãn Tu Trúc lại cho cậu đáp án: “Là Ngụy gia, Ngụy Bình Hi.”

Tề Mộ kinh ngạc nói: “Các cậu quen nhau à?”

Doãn Tu Trúc trả lời: “Gặp một lần rồi.”

Tề Mộ đã hiểu, hiện tại Doãn Chính Công có xã giao đều dẫn Doãn Tu Trúc theo, mạng lưới giao thiệp của Doãn gia phức tạp, khắp các mặt đều có tiếp xúc nên quen biết cậu học sinh mới này cũng không lạ.

Vốn hứng thú đối với tân sinh nhưng lúc này Tề Mộ lại cảm thấy vô nghĩa, cậu bèn thay đổi đề tài: “Cậu có sợ tập quân sự không?”

Doãn Tu Trúc lắc đầu một cái, nói rằng: “Khả năng cao là mấy ngày tới tớ mới đến được”

Tề Mộ: “Làm sao thế?”

Doãn Tu Trúc giải thích: “Bệnh tình của mẹ tớ không tốt lắm nên tớ phải qua thăm bà ấy một chút, khoảng 4-5 ngày sau mới có thể trở về.”

Tề Mộ hỏi: “Dì Vu sao rồi?”

Doãn Tu Trúc đáp: “Bác sĩ nói gần đây nhất trạng thái của bà ấy rất bất ổn, vẫn luôn phát bệnh, vừa vặn tớ còn chưa vào học nên trước hết phải tới đó.”

“Nên thế” Tề Mộ nói “Cậu đừng lo lắng, dì Vu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Ánh mắt Doãn Tu Trúc trở nên ôn hòa: “Ừm.”

Tề Mộ sợ hắn đau lòng, bèn an ủi: “Cũng tốt, có thể bớt 5 ngày chịu tội, nhìn cậu da mỏng thịt mềm thế này không chừng lại bị té xỉu trên sân huấn luyện ấy chứ.”

Trong lòng Doãn Tu Trúc mềm nhũn: “Thật ra tớ rất mong đợi đợt huấn luyện quân sự lần này” Có thể sớm chiều ở chung với Tề Mộ mười ngày, đừng nói là doanh trại quân đội, kể cả là núi đao biển lửa thì hắn cũng thấy thích như mật ngọt.

Tề Mộ nói: “Không sao, cậu đi năm ngày xong về là có thể nhìn thấy làn da sô cô la của anh Mộ rồi!”

Doãn Tu Trúc liếc mắt nhìn cậu..

Tề Mộ cười gượng: “Cậu là anh, cậu là anh được chưa!”

Doãn Tu Trúc thập phần tiếc nuối lên tiếng: “Không biết cậu mặc quân trang trông như thế nào nhỉ”

Tề Mộ nói: “Nhất định là đẹp trai siêu cấp vũ trụ rồi!”

Doãn Tu Trúc liếm môi dưới, đáp: “Ngày mai sẽ phát quần áo đó, hay là cậu mặc vào thử xem?”

Tề Mộ còn thẳng thắn hơn cả hắn: “Ok, tớ qua nhà cậu, mặc cho cậu nhìn!”

Doãn Tu Trúc hài lòng: “Được.”

Cái gọi là quân trang kỳ thực chính là một bộ đồ rằn ri, size bình thường khoác lên người trông cũng không khác gì sinh viên năm nhất đại học, cũng may Tề Mộ dáng người cao gầy, mặc vào ra dáng cực kì.

Tề Mộ kéo ống tay áo lên tạo dáng pose rồi hỏi: “Thế nào, đẹp trai chứ?”

Tầm mắt Doãn Tu Trúc rơi trên eo của cậu: “Thắt lưng có bị chật không?”

Tề Mộ chống tay lên hông: “Không đâu, vừa như in luôn.”

Thật nhỏ. Doãn Tu Trúc cảm thấy tương lai của chính mình trong năm ngày tới đều không thể thoát khỏi hình ảnh ấy.

Trời nóng như thế này, mặc đồ rằn ri đương nhiên sẽ rất ngốt. Tề Mộ khoe xong lập tức cởi ra, hỏi Doãn Tu Trúc: “Cậu có muốn thử một chút không?”

Doãn Tu Trúc không cầm quần áo về. Size đồ của hắn bị thiếu cũng vừa vặn hắn phải ra nước ngoài tận 4-5 ngày nên thầy giáo bèn đưa đồ đó cho người khác, chờ hắn trở về liền lấy cho hắn bộ mới.

Tề Mộ cởi áo khoác cho hắn: “Cậu mặc đồ của tớ nè.”

Doãn Tu Trúc nhìn thấy nửa thân để trần của Tề Mộ, nóng bừng nói: “Không cần đâu.”

Tề Mộ đáp: “Mặc đi mà, tớ muốn là người đầu tiên chứng kiến phong thái của anh Tu Trúc”

Doãn Tu Trúc bị cậu chọc cười, lên tiếng: “Được rồi.”

Hắn không cởi sạch quần áo giống như Tề Mộ mà trực tiếp mặc áo khoác của cậu bên ngoài chiếc áo phông. Mặc dù như vậy nhưng hắn cũng cảm thấy nhiệt độ của người nọ xuyên thấu qua lớp vải mỏng tanh của quần áo, chạm thẳng vào da thịt hắn, làm cho hắn có cảm giác run rẩy cả da đầu.

Tề Mộ đắc ý nói: “Đẹp trai quá!”

Doãn Tu Trúc ngẩng đầu nhìn cậu.

Tề Mộ quả thật rất giống anh em sinh đôi của Hứa Gà Con, vô cùng chân chó: “Anh Doãn của chúng ta thật là đẹp trai!”

Trải qua rèn luyện trong suốt cả mùa hè, Doãn Tu Trúc đối với danh xưng này đã bất đầu có sức đề kháng, hắn nói: “Không có chúng ta, chỉ có cậu thôi.”

Tề Mộ cười ha ha: “Làm gì có chuyện đấy, tớ và Quỷ Quỷ đã là hai người rồi, à, là một người một mèo chứ.”

Quỷ Quỷ nghe thấy có người gọi nó, tiến lại gần meow một tiếng.

Tề Mộ vui vẻ: “Kìa, Quỷ Quỷ gọi cậu đó.”

Doãn Tu Trúc cười theo, mỗi khi hắn và Tề Mộ ở bên nhau lúc nào cũng thấy thật hạnh phúc.

Mười mấy chiếc xe buýt trở đám học sinh lớp 10 tới doanh trại quân đội. Khi cánh cửa vừa mở ra đã đóng lại, Hứa Tiểu Minh bảo: “Sao trông giống như bị nhốt vào tù thế nhỉ?”

Câu nói này của nó quả thật đã gợi dậy không ít sự đồng tình, rất nhiều đứa trẻ chưa từng ra ngoài một mình lần nào cũng thấy hoảng hốt.

Tề Mộ lườm nó: “Nói ít đi một chút”

Hứa Tiểu Minh khóc huhu: “Anh Mộ, cậu không sợ nhưng tớ sợ mà, chỗ như quân doanh rất kinh khủng, không phù hợp với người nhu nhược như tớ”

Tề Mộ: “…” Đúng là cái đứa vô địch trong làng không biết xấu hổ, Hứa Tiểu Minh định dùng cả cuộc đời để giải thích câu nói này chắc.

Hứa Tiểu Minh kích động mất nửa ngày, thấy đa số mọi người đều suy sụp giống mình thì tâm tình của nó mới sảng khoái chút, đảo mắt nhìn sang phía Tề Mộ đang âm trầm không nói, lên tiếng: “Anh Mộ, không phải cậu rất chờ mong sao? Thế nào lại cứ rầu rĩ không vui thế?”

Tề Mộ đáp: “Bị nhốt vào nhà lao với cậu thì ai vui vẻ cho nổi?”

Hứa Tiểu Minh cười hì hì, nhỏ giọng nói: “Hay là bởi vì Doãn Tu Trúc không tới?”

Con gà con này thế mà lại nói trúng tấm lòng cậu, ánh mắt Tề Mộ vẫn nhìn thẳng đáp: “Hai ngày nữa cậu ấy đã tới rồi.”

Hứa Tiểu Minh: “Hai ngày nữa?”

Tề Mộ dừng một chút: “Năm ngày.” Đậu má, lâu quá, tận 5 ngày lận!

Hứa Tiểu Minh cười bỉ ổi: “Một ngày không gặp như cách ba năm, năm ngày tức là mười lăm năm liền đó! Anh Mộ, cậu nên nhanh nhẹn chút, trẻ con cũng có thể đi mua nước tương rồi kìa!”

Tề Mộ đang thương cảm được một nửa liền bị thằng chóa kia làm tụt mood: “Cút cút cút!”

Lúc này điện thoại di động của Tề Mộ vang lên, cậu lấy ra nhìn, là tin nhắn do Doãn Tu Trúc gửi tới: “Đã đến nơi chưa?”

Tề Mộ không thèm quan tâm tới Hứa Tiểu Minh nữa, nhắn tin trả lời hắn: “Sắp xuống xe rồi.”

Doãn Tu Trúc đáp: “Chơi vui nhé”

Vui cái quần què gì, Tề Mộ hiện tại đang rất là không vui đây, bất quá Doãn Tu Trúc đã phải lên đường, nói với hắn  chuyện này cũng không có tác dụng gì, cậu bảo: “Lên đường bình an.”

Để điện thoại di động xuống, Tề Mộ liền phiền muộn chốc lát.

Hứa Tiểu Minh lại mở miệng tiện: “May mà Doãn Tu Trúc là nam, nếu không hai cậu đã sớm kết hôn sinh con, thậm chí con của hai cậu còn có thể đi tập quân sự chung nữa”

Tề Mộ: “…”

Hứa Tiểu Minh chợt thấy sắc mặt Tề đại ca rất khó coi, không dám nhiều lời bèn vội vàng nói: “Đến rồi đến rồi, mau xuống xe thôi!”

Chuyện quân huấn này xưa nay đều khổ, rất khổ, cực kì khổ. Đến doanh trại lại phải đem mỗi cái khổ đều nhân đôi, căn bản là khổ đến vô cùng tận luôn!

Vừa xuống xe, cái sự không vui trong lòng Tề Mộ lại tăng lên gấp bội.

Sau khi huấn luyện viên giải thích quy định xong, chuyện thứ nhất mà y làm chính là: “Lấy hết đồ đạc mà các em mang tới ra ngoài!”

Mọi người: “…” Đây là ý gì?

Huấn luyện viên hung dữ cực kì, y nói lại lần nữa: “Các em đến đây là để tập quân sự, không phải đến để hưởng phúc. Mau nộp tất cả mọi thứ lên, sau khi rời đi sẽ trả lại cho các em!”

Tất cả đám nhóc đều thấy hơi sợ, bèn đàng hoàng nộp mọi thứ mà mình mang theo lên.

Sau đó liền thành một màn tấu hài.

Hứa Tiểu Minh kéo vali dài gần 80cm(*) tới. Khi mở ra xem, đến cả huấn luyện viên cũng còn sợ ngây người.

(*30 tấc ~ 30 inch ~ 76,2cm)

Màn hình, máy chủ, chuột máy tính… Đây là trực tiếp mang máy vi tính từ ở nhà đến sao?

Hứa Tiểu Minh sờ mũi một cái nói: “Vốn dĩ là muốn mang laptop, cơ mà chỗ này không có mạng, em mang máy tính để bàn (desktop) theo nên đồ đạc bên trong mới nhiều thế này” Game offline này, phim hoạt hình này, toàn bộ đều đủ cả.

Huấn luyện viên cả giận: “Tới tận đây rồi mà em còn muốn chơi game à? Nằm mơ đi!” Không nói hai lời, trực tiếp kéo vali của Hứa Gà Con đi.

Tiếp theo là Tề Mộ, cậu chỉ mang theo một cái balo, cực kì sạch sẽ gọn gàng, nhưng khi cậu lôi đồ ra ngoài lại khiến cả lớp đều phải hạn hán lời.

Sô cô la, sô cô la, sô cô la… Ôi chao, rốt cục cũng có một cái không phải là sô cô la, nhìn kỹ một chút thì thấy, ok, là bánh quy vị sô cô la.

Hứa Tiểu Minh không khách khí chút nào mà cười ra tiếng: “Anh Mộ, cậu năm nay mới ba tuổi à!” Quả thật rất giống các bạn nhỏ mẫu giáo sắp xếp đồ đạc đi hưởng kì nghỉ xuân.

Trái tim Tề Mộ đang âm thầm rỉ máu, đe dọa nhìn nó một cái, Hứa Tiểu Minh bèn ngậm miệng, cả lớp đều mang tâm tình phức tạp nhìn thằng nhóc đẹp trai kia không ngừng lôi sô cô la trong balo để ra bên ngoài.

Đến cuối cùng, ngay cả huấn luyện viên cũng đều không nhịn cười được: “Cái balo này của em như túi thần kì của Doraemon ấy nhỉ”

Tề Mộ không đáp, trời mới biết cậu đã phải mất bao nhiêu sức lực mới nhét được nhiều sô cô la như vậy vào trong balo!

Về sau, các học sinh khác đều rất an phận, đồ vật được lấy ra cũng được tính là bình thường chút.

Tất cả đều bị tịch thu có hoàn lại, huấn luyện viên toan để bọn họ xếp thành hàng thì điện thoại di động của Tề Mộ vang lên làm cho huấn luyện viên sững sờ, mắng: “Ai dám mang điện thoại di động đến đây?”

Tề Mộ nói: “Báo cáo huấn luyện viên, là em ạ!”

Huấn luyện viên giận đùng đùng đi tới: “Lấy ra, nơi này không cho phép sử dụng điện thoại di động!”

Tề Mộ đáp: “Báo cáo huấn luyện viên, không lấy.”

Huấn luyện viên: “…”

Đám học sinh không nhịn được bèn phì cười.

Mặt huấn luyện viên đen xì, nếu là lính mới thì y đã sớm đạp cho một cước rồi, mà đây chỉ là mấy đứa học sinh, tuy nói là để cho bọn họ trải nghiệm sinh hoạt quân doanh, đúng là so với trường học thì nghiêm khắc hơn nhưng cũng không dám làm quá mức.

“Không lấy ra chứ gì?” Huấn luyện viên quát “Đi chạy mấy vòng đi!”

Tề Mộ đứng nghiêm chào: “Huấn luyện viên, chạy mấy vòng ạ?”

“Mấy vòng ấy hả?” Huấn luyện viên cả giận “Mười vòng, chạy không xong không cho phép ăn cơm!”

Tề Mộ đứng nghiêm: “Đã rõ thưa huấn luyện viên!”

Cậu còn thật sự làm theo. Huấn luyện viên bị nghẹn đến hoảng, thằng nhóc thối này nhìn thì cứng đầu thế mà lại còn rất biết nghe lời, đúng là không được bình thường!

Huấn luyện viên lại hỏi: “Còn ai vẫn giữ điện thoại di động không?”

Hứa Tiểu Minh co đầu rụt cổ, huấn luyện viên liếc mắt một cái đã nhìn thấu: “Không nộp thì cũng được thôi, mỗi ngày cứ chạy mười vòng đi!”

Hứa Tiểu Minh vừa nghe đã thấy suy sụp, vội vàng đem điện thoại di động nộp lên. Trong lớp cũng có mấy đứa cũng lén lút mang theo, bọn họ cân nhắc một chút giữa việc mười vòng và điện thoại di động, cuối cùng lựa chọn từ bỏ chiếc điện thoại.

Không phải ai cũng có thể là Tề đại ca!

Tề Mộ không thể nộp điện thoại di động được. Đùa nhau à, không còn điện thoại di động thì cậu làm sao gọi điện cho Doãn Tu Trúc được đây?

Hắn phải ra nước ngoài nên cậu rất lo lắng. Nếu mất liên lạc lần nữa chẳng phải sẽ hù chết cậu sao?

Tề Mộ còn nhớ, khi Doãn Tu Trúc tạm nghỉ học năm lớp 8 đó trở về, trên cánh tay đều là những vết xanh tím,  đó là dấu tay của Vu Đại Vân thậm chí còn có cả dấu răng nữa.

Bị chính mẹ mình đối xử như thế, dù có trong giai đoạn phát bệnh thì ắt hẳn Doãn Tu Trúc cũng rất khó chịu.

Cho nên nghe hắn nói muốn đi thăm Vu Đại Vân, Tề Mộ liền cảm thấy căng thẳng hơn bất kì ai. Đã khẩn trương đến như vậy còn muốn tịch thu điện thoại di động của cậu thì cậu tình nguyện về nhà, không đi quân sự nữa.

Tề Mộ mang theo tâm sự nặng nề mà chạy một vòng, rồi bị người khác gọi lại: “Cậu ở lớp nào.”

Tề Mộ lúc này mới phát hiện ra trên thao trường còn có người đang chạy. Người kia nhuộm tóc vàng trông rất khoa trương, ở dưới ánh nắng đặc biệt gây sự chú ý, phách lối đến mức như mọc mặt trời trên đỉnh đầu. Người bình thường chống đỡ không nổi cái màu tóc này thế mà người kia lại là có thể, làn da của hắn rất trắng, ngũ quan anh tuấn mang theo chút thanh tú của con gái, nhưng bởi vì biểu cảm quá bất cần đời, nên khiến cho người khác không nhìn ra phần nữ tính trong đó nữa.

Tề Mộ không biết hắn nhưng không ngại làm quen với người có đồng cảnh ngộ phải chạy với mình: “Tề Mộ, lớp 10/6”

“Cậu chính là Tề Mộ à” Thiếu niên tóc vàng kinh ngạc nói.

Tề Mộ
nhìn hắn: “Cậu quen tớ hả?”

Thiếu niên nhe răng nở nụ cười: “Đã nghe danh từ lâu”

Tề Mộ xác định người nọ không thuộc cấp II Quốc Thụy, cậu không nghĩ tới “đại danh” của bản thân lại có thể truyền tới trường khác như thế này.

Thiếu niên chạy nhanh tới bên cạnh cậu, nói rằng: “Tớ tên là Ngụy Bình Hi, ở lớp 10/4.”

Ngụy Bình Hi? Tề Mộ cảm thấy cái tên này cực kì quen tai, hình như đã nghe được ở đâu rồi thì phải.

Cậu nghĩ một hồi mới nhớ được…Hóa ra đây chính là người mà Hứa Tiểu Minh hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lôi ba đời làm quân nhân của nhà hắn ra quyết đấu một trận.

Tề Mộ vui vẻ, hỏi hắn: “Sao cậu lại phải chạy thế?”

Ngụy Bình Hi móc một bao thuốc từ trong túi ra: “Làm một điếu không?”

Tề Mộ: “… Không.”

Ngụy Bình Hi kinh ngạc nói: “Lẽ nào cậu không phải vì cái này mới phải chạy?”

Tề Mộ đáp: “Là vì điện thoại di động.”

“Điện thoại di động á” Ngụy Bình Hi trả lời “Đáng sao?”

Tề Mộ cảm thấy nói chuyện với hắn chẳng được cái tích sự gì, hút với trả thuốc, không bằng ăn một miếng sô cô la cho rồi.

Sau khi hai người cùng nhau chạy năm vòng xong liền bắt đầu thở dốc, Ngụy Bình Hi bèn liếc mắt nhìn cậu: “Sức lực của cậu khá phết”

Tề Mộ cũng nhìn hắn: “Cậu cũng thế”

Ngụy Bình Hi nói: “Hồi ba tuổi tớ đã bắt đầu chạy trong sân rồi, sớm đã tập thành thói quen”

Tề Mộ còn rất tò mò “Cậu lớn lên trong quân doanh à?”

Ngụy Bình Hi đáp: “Đây chỉ là thao trường, chưa được tính là doanh trại quân đội đâu”

Tề Mộ lại hỏi: “Vậy quân doanh chân chính trông như thế nào?”

Ngụy Bình Hi lười nói với cậu.

Sau khi chạy xong mười vòng, tâm tình Tề Mộ vẫn rất ổn, tuy rằng lúc trước nghe thấy tên Ngụy Bình Hi trong miệng Doãn Tu Trúc còn thấy rất chán ghét, nhưng lúc tiếp xúc rồi lại cảm thấy người cũng không tệ, ngoại trừ hút thuốc có hơi nhiều thì cái khác cũng vẫn ổn.

Thời điểm hai người trở về, huấn luyện viên đã để phần cơm cho bọn họ, Tề Mộ mới vừa ngồi xuống thì điện thoại di động đã vang lên.

Tề Mộ khóe miệng nhếch lên, ấn nhận điện thoại: “Cậu vẫn còn chưa đi à?”

Doãn Tu Trúc đáp: “Sắp lên máy bay rồi, cậu thì sao, đã thích ứng được chưa?”

Tề Mộ đương nhiên sẽ không đem chuyện mình bị phạt chạy ra kể, chỉ bảo: “Chơi rất vui.”

Doãn Tu Trúc nói: “Ăn cơm chưa, có quen không?”

Toàn là bánh bao với dưa muối, quen làm sao nổi? Tề Mộ lên tiếng: “Khó ăn chết mất, may mà cậu không ở đây.”

Doãn Tu Trúc vừa nghe đã thấy đau lòng: “Nếu không cậu cũng xin nghỉ một ngày đi, chờ khai giảng…”

Tề Mộ cười đáp: “Tớ da dày thịt béo, không sao đâu”

Doãn Tu Trúc lại không nhìn ra cậu da dày thịt béo ở chỗ nào, rõ ràng mỗi một tấc đều non mềm như đậu phụ, càng nghĩ như vậy hắn lại càng thấy nhớ cậu hơn: “Đừng có miễn cưỡng chính mình.”

Tề Mộ nói: “Được rồi, cậu đừng làm trễ chuyến bay”

Doãn Tu Trúc lưu luyến không rời: “Chờ tớ trở về.”

Tề Mộ gật đầu, cười đáp: “Ừa, tớ chờ.”

Cậu cúp điện thoại, Ngụy Bình Hi bày ra vẻ mặt anh đây biết tuốt: “Bạn gái à.”

Tề Mộ: “…”

Ngụy Bình Hi gặm một miếng đồ ăn, nói tiếp: “Chẳng trách không chịu nộp điện thoại di động.”

Tề Mộ giải thích: “Không phải, chỉ là…”

Ngụy Bình Hi kinh nghiệm đầy mình, khoát tay nói: “Tớ hiểu mà, vẫn còn đang trong giai đoạn thả thính chứ gì? Được rồi, ai ở trong thời kì này cũng thấy một ngày không gặp như cách ba thu hết.”

Đây là lần thứ hai trong ngày Tề đại ca nghe thấy câu nói này, nghe nhiều đến mức giống như thật sự cảm thấy một ngày không gặp mà đã quá ba năm!

Sau khi trở lại ký túc xá, Hứa Tiểu Minh bắt đầu mở cuộc toa đàm, thảo phạt cái người có gia đình ba đời là quân nhân đã hành hạ bọn họ kia.

Miệng lưỡi của nó cứ bô lô ba la, nói đến người chết còn phải đội mồ sống dậy,  người sống bị nói tới đầu váng mắt hoa, căm ghét cái tên tân sinh kia đến tận xương tủy.

Thấy Tề Mộ sắp tới, Hứa Tiểu Minh liền kéo cậu nhập bọn: “Anh Mộ cậu nói thử nghe coi, nếu không phải tại cái cậu tân sinh này thì cậu đã không vì điện thoại di động mà phải chạy tận 10 vòng rồi!”

Tề Mộ: “Cũng không đến nỗi.”

“Đúng vậy!” Trong lòng Hứa Tiểu Minh đầy căm phẫn: “Chúng ta phải thật đồng lòng, chờ đến lúc tìm ra tân sinh kia là ai, nhất định phải cho cậu ta biết thế nào là lễ hội!”

Tề Mộ nhìn Hứa Tiểu Minh rồi lại nghĩ đến Ngụy Bình Hi, cảm thấy bạn học Gà Con mà đi chọc giận người ta thì khả năng cao nó mới là người biết cái gì là lễ hội mới đúng.

“Được rồi.” Tề Mộ nằm lên giường, gối lên cánh tay “Quân doanh thật thú vị, có thể tới rèn luyện cũng tốt mà.”

Hứa Tiểu Minh không muốn nói chuyện với anh Mộ “Siêu nhân” như vậy nữa!

Ngày huấn luyện quân sự thứ hai chính thức bắt đầu, vì để phương đội (*) nhìn đẹp mắt một chút, nên 9 lớp 10 chia thành 3 phương đội: một, hai, ba là phương đội số 1; bốn, năm sáu là phương đội số 2; bảy, tám chín là phương đội số 3.

(*Phương đội: đội ngũ hình vuông)

Mỗi phương đội có sáu huấn luyện viên, huấn luyện viên trưởng vừa lên đã muốn chọn phương đội trưởng.

Tất cả mọi người vẫn còn xa lạ, không ai chủ động ra mặt. Huấn luyện viên trưởng bèn thả một miếng mồi lớn: “Ai có thể thông qua sát hạch trở thành phương đội trưởng thì có thể hưởng một đặc quyền.” Nói xong y quét mắt tới hàng ngũ của Ngụy Bình Hy và Tề Mộ.

Tề Mộ động lòng, giơ tay hỏi: “Báo cáo huấn luyện viên, đặc quyền gì cũng được sao?”

Huấn luyện viên đáp: “Không quá giới hạn là được.”

Ngụy Bình Hi cắt lời, đứng ra nói: “Em xin báo danh.”

Tề Mộ cũng tiến lên.

Trừ hai người họ ra thì không có ai khác, chủ yếu đều đã bị cái gọi là sát hạch dọa sợ.

Huấn luyện viên hỏi: “Còn có ai không?”

Hai trăm người ở phương đội 1 yên lặng như tờ. Đùa gì thế, ai muốn so với hai con người chạy 10 vòng mà mặt không đổi sắc làm gì cơ chứ!

Huấn luyện viên nói: “Vậy được rồi, hai em đến đây.”

Ngụy Bình Hi nhìn về phía Tề Mộ, môi mỏng khẽ động: “Tớ sẽ không nhường cậu đâu.”

Tề Mộ nói: “Không hút thuốc có lợi cho sức khỏe.”

Ngụy Bình Hi lười nhác nở nụ cười: “Xem ra hôm nay phải gậy đánh uyên ương rồi.”

Việc sát hạch trong miệng huấn luyện viên quả nhiên không phải chuyện dễ dàng gì, đám bạn học nhìn thấy chướng ngại thi đấu xong mặt đều đen. Đậu móa, so với mấy chương trình tạp kĩ còn độc ác hơn, liệu có thể vượt qua được thật không vậy?

Huấn luyện viên đưa ra điều kiện là: “Ai mất ít thời gian hơn thì vị trí phương đội trưởng sẽ dành cho người đó.”

Sau khi dứt hiệu lệnh, hai thiếu niên liền nhìn chăm chú vào mục tiêu phía trước.

Vốn là ba lớp hợp thành một phương đội, tuy rằng trong lòng cũng chưa quen thuộc lẫn nhau nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp, không biết là ai lên tiếng hô lớp 6 cố lên khiến cho lớp 3 cũng bắt đầu ồn ào, cổ vũ nhiệt tình cho bạn mình.

Lại nhìn chướng ngại vật trên sân của Ngụy Bình Hi và Tề Mộ, quả thực là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết!

“Đậu má, lợi hại thế. Vậy mà cũng nhảy qua được sao?”

“Mau nhìn Ngụy Bình Hi kìa, tốc độ leo núi nhanh kinh khủng!”

“Tề Mộ của chúng ta cũng trâu bò quá, muốn phá kỉ lục ba bước nhảy lấy đà à!”

Đừng nói bọn họ, ngay cả huấn luyện viên cũng đều nhìn đến tít cả mắt—— đúng là tuổi trẻ tài cao, trình độ của Ngụy Bình Hi thì y đã biết rõ, nhưng tư chất của Tề Mộ này cũng không tệ!     

Sau đó Tề Mộ thắng, Ngụy Bình Hi cười nói: “Khá lắm người anh em”

Tề Mộ đáp: “Cảm ơn.”

Ngụy Bình Hi sững sờ.

Kỳ thực Tề Mộ muốn thắng được Ngụy Bình Hi thì vẫn rất khó, ở cửa ải cuối cùng Ngụy Bình Hi đã nhường cậu.

Tề Mộ biết vậy cho nên mới nói tiếng cám ơn.

Ngụy Bình Hi cười cười, vỗ bả vai cậu: “Hẹn ngày tái đấu”

Tề Mộ cười đáp: “Rất sẵn lòng”

Buổi tối hôm đó, Tề Mộ lại phải chạy, Ngụy Bình Hi ngạc nhiên bảo: “Đội trưởng, cậu thích việc này lắm hả?”

Tề Mộ lên tiếng: “Muốn dùng điện thoại nên thế”

Ngụy Bình Hi đáp: “Không phải cậu có đặc quyền sao?”

Tề Mộ nói: “Đặc quyền dùng vào việc này phí lắm” Cậu muốn giữ lại.

Ngụy Bình Hi ngầm hiểu: “Hóa ra là để dành cho bạn gái.”

Tề Mộ kiên trì giải thích: “Không phải bạn gái.”

“Ừm.” Ngụy Bình Hi đáp “Bạn gái tương lai.”

Tề Mộ: “…” Thôi, chán chẳng buồn nói.

Bây giờ mới là ngày thứ nhất mà Hứa Tiểu Minh đã thành con gà chết: “Tớ muốn về nhà… Anh Mộ, mau đưa tớ về nhà đi mà, tớ cảm thấy mình sắp lên chầu ông bà tới nơi rồi”

Tề Mộ đùa nó: “Chẳng phải cậu còn muốn đấu một trận với cậu tân sinh kia sao?”

Nói chưa dứt lời, Hứa Tiểu Minh đã nộ khí xung thiên, đang hấp hối mà cũng phải ngồi bật dậy: “Nếu không tại cậu ta, ông đây sao lại phải sống dở chết dở như thế này hả?”

Tề Mộ lên tiếng: “Hôm nay người thi đấu với tớ chính là cậu ta đó”

Hứa Tiểu Minh: “…”

Tề Mộ liếc mắt: “Cậu tới solo với người ta đi”

Hứa Tiểu Minh yên tĩnh, trùm kín chăn nói: “Ngủ ngủ…” Đờ phắc, đó còn là người sao? Thắng thế quái nào được!

Trong chớp mắt kì tập luyện quân sự đã qua được một nửa, các bạn học cũng dần dần thích ứng, thậm chí còn có tâm tình đùa giỡn với nhau.

“Tề Mộ và Ngụy Bình Hi quá xứng đôi!” Đám nữ sinh tập chung lại một chỗ cùng nhau ríu ra ríu rít

“Dương quang bạo ngược công x tóc vàng lưu manh thụ sao? Tui duyệt, có thể quỳ xuống chân CP này 100 năm cũng được!”

“Tui cảm thấy Ngụy Bình Hi giống công hơn. Cậu ấy cực kỳ lợi hại, vẫn luôn nhường Tề Mộ mà.”

“Làm sao có thể, Tề đội trưởng oai phong nhất quân doanh, ngay cả huấn luyện viên cũng đều khen cậu ấy nữa.”

“Lặng lẽ chen một câu, tui thấy huấn luyện viên x Tề đội trưởng cũng moe lắm”

“Tà giáo cút sang một bên! Huấn luyện viên đã ba mươi tuổi rồi đó!”

“Lẽ nào các cậu không thích manh thúc công!”

“Không được, tụi này là phe thịt tươi, phe huấn luyện viên mời rẽ trái sang phòng bên!”

Lúc này có nữ sinh sâu xa nói: “Các cậu suy nghĩ nhiều quá, Tề đại ca của chúng ta không phải đã có CP chính thức rồi sao?.”

Các em gái tốt nghiệp cấp II Quốc Thụy đều rất bình tĩnh: “Chờ chính công lên sàn, bảo đảm toàn bộ các cậu đều sẽ phải leo tường”

Ngụy Bình Hi và Tề Mộ bền vững một trăm năm? Vậy là do các cậu chưa từng thấy Doãn Tu Trúc bao giờ thôi!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện