Doãn Tu Trúc bị cậu chọc cười: “Là do lúc đó tâm trạng anh không tốt.”
Đâu chỉ không tốt, là tự tìm ngược thì có. Tề Mộ quay đầu trừng hắn, nhưng lại không nỡ quá hung dữ, vì vậy bèn giận chó đánh mèo lên mấy bức tranh: “Mua mấy thứ này làm cái gì! Tốn tiền!”
Doãn Tu Trúc nói: “Không đâu, rất đẹp mà.”
Tề Mộ đáp: “Nếu đẹp thì em vẽ cho anh không được sao? Mua về lại kiếm lời cho người khác!”
Doãn Tu Trúc ôm cậu, lên tiếng: “Khi ấy anh đã nghĩ, những bức họa này sẽ phải theo anh cả đời.”
Thấp giọng dịu dàng nói một câu lại như cắt chanh trong lòng Tề Mộ, chua xót vô cùng.
Tề Mộ vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, quay đầu hôn hắn.
Doãn Tu Trúc bèn đáp lại cậu.
Tề Mộ thở dốc: “Sau này không cho anh mua tranh của em nữa.”
Doãn Tu Trúc không nỡ buông cậu ra: “Tại sao?”
Tề Mộ đáp: “Người cũng ở đây rồi còn rước tranh về làm gì hả? Không cho phép học theo Đại Sơn, quá ngu ngốc!”
Trái tim Doãn Tu Trúc cực kì ấm áp, bèn trả lời: “Đều nghe em.”
Nhưng ngay ngày hôm đó hắn liền nuốt lời…
Chuyện là thế này, hai người bọn họ dính nhau ở trong phòng đến tận chín giờ rưỡi, bữa sáng vẫn chưa ăn mà trực tiếp chạy tới công ty.
Trên đường đi Tề Mộ hỏi hắn: “Chú Doãn ở công ty à?”
Nụ cười Doãn Tu Trúc dần phai nhạt: “Thân thể ông ấy không tốt, gần đây không thế đến công ty được.”
Tề Mộ quan sát thần sắc của hắn rồi lên tiếng: “Thân thể không tốt sao?”
Doãn Tu Trúc đáp: “Sau khi mẹ anh qua đời thì ông ấy bị bệnh một thời gian, tiếp đó công ty liền xảy ra vấn đề, ông ấy bận rộn cả ngày lẫn đêm nên ngã quỵ”
Tề Mộ lo lắng nói: “Nghiêm trọng đến thế à?” Tuy cậu không thích Doãn Chính Công nhưng dù gì cũng là cha của Doãn Tu Trúc nên vẫn quan tâm một chút.
Doãn Tu Trúc chẳng muốn nhắc đến chuyện này cho lắm, bất quá cũng không nỡ để Tề Mộ lo lắng, hắn bảo: “Yên tâm, gần đây đã khá lên rồi, công ty dần đi vào quỹ đạo, ông ấy cũng có thời gian rảnh để chăm sóc thân thể.”
Tề Mộ không hiểu mấy thứ đó, chỉ tương đối lo lắng cho Doãn Tu Trúc: “Anh đừng có mua việc vào người đấy, phải vừa làm vừa nghỉ ngơi.”
Đáy mắt của Doãn Tu Trúc ngập tràn sự ôn nhu, hắn nắm chặt tay Tề Mộ, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần có thể nhìn em, anh liền không cảm thấy mệt chút nào.”
Tề Mộ ngoài miệng thì kêu: “Miệng lưỡi trơn chu” nhưng biểu tình trên mặt lại vô cùng hưởng thụ.
Doãn Tu Trúc tới gần, hôn chụt một cái lên môi cậu.
Tề Mộ có chút hồi hộp nhìn tài xế đại ca…
Tài xế đại ca mắt vẫn nhìn thẳng, vững như núi Thái Sơn, cả người tựa hồ đã hợp thể với cái vô lăng.
Doãn Tu Trúc biết cậu lo lắng cái gì: “Không sao đâu.”
Tề Mộ để mặc cho hắn hôn.
Sau khi tới công ty, Tề Mộ được Doãn Tu Trúc sắp xếp ở trong phòng làm việc của hắn nghỉ ngơi.
Doãn Tu Trúc lưu luyến không rời, lên tiếng: “Nếu em thấy chán thì gọi điện thoại cho anh nhé.”
Tề Mộ bèn đuổi người: “Mau đi làm việc đi, em tự chơi được mà!”
Doãn Tu Trúc dựa sát vào người cậu, dán vào lỗ tai cậu nói: “Không muốn đi.”
Tề Mộ cười đến cong khóe mắt: “Anh có biết xấu hổ hay không thế? Lớn như vậy mà còn làm nũng.”
Doãn Tu Trúc cắn nhẹ lên vành tai cậu một cái, Tề Mộ không hề cảm thấy đau, chỉ là eo mềm nhũn, cậu đẩy hắn ra, bảo: “Được rồi, nhanh đi làm việc đi mà. Em đang thất nghiệp nên vẫn chờ anh nuôi sống qua ngày đấy!”
Doãn Tu Trúc bị những câu chữ của cậu làm cho ngọt như ăn phải đường, mãi vẫn không tan. Hắn thấp giọng nói: “Tề Mộ…”
“Hả?”
“Đừng bao giờ rời xa anh.” Cho hắn hạnh phúc rồi lại lấy mất thì hắn không dám tưởng tượng bản thân mình lúc ấy sẽ như thế nào.
Tề Mộ dùng sức cắn môi hắn: “Không cho anh nói lung tung!”
Doãn Tu Trúc nở nụ cười, gật đầu: “Ừm.” Không nói điều chẳng lành nữa. Hắn phải trông chừng Tề Mộ, muốn cả đời đều này đều có thể ở bên cạnh cậu.
Tề Mộ dỗ mãi mới tống được vị cuồng công việc trong truyền thuyết này ra khỏi phòng nghỉ.
Còn cuồng công việc ấy hả? Đổi thành cuồng lười biếng là vừa rồi đấy!
Cậu lấy giấy ra, không nhàm chán chút nào mà tùy tiện vẽ…
Tâm trạng ảnh hưởng rất nhiều đến tác phẩm, kỳ thực mấy năm này các bức tranh của Tề Mộ thoạt nhìn đều rất dương quang sáng lạn, nhưng ẩn sâu bên trong là sự áp lực to lớn.
Kiều Cẩn liếc mắt một cái đã nhìn thấu, từng bóng gió hỏi cậu rất nhiều lần.
Tề Mộ làm sao nói ra được, chỉ bảo không sao, không sao mãi.
Bây giờ thì khác rồi, tâm tình của cậu thư thái hơn, người vẫn luôn nhớ mong đã gần ngay trước mắt, chuyện nghĩ không thông đã sáng tỏ, trái tim luôn một mực giấu kín kia lại đập lần nữa.
Cậu cảm thấy tay mình nhẹ bẫng, cọ vẽ tựa như đang kéo dài tâm trạng của cậu, tùy ý vẽ ra cầu vồng trải rộng khắp bầu trời…
Doãn Tu Trúc nhìn
cậu đúng 10 phút thì Tề Mộ mới phát hiện ra.
“Sao lại trở về rồi?”
Doãn Tu Trúc đáp: “Đã 11 giờ.”
Tề Mộ sửng sốt, lúc này mới cảm thấy cổ tay cứng ngắc: “Thời gian trôi qua nhanh thật đấy.”
Doãn Tu Trúc nói: “Em quá tập trung.”
Tề Mộ cười hì hì: “Cho nên em mới bảo sẽ không nhàm chán mà.”
Doãn Tu Trúc đi tới nhìn, hỏi: “Em vẽ một bức mất bao nhiêu lâu?”
Tề Mộ nghĩ một lát rồi trả lời: “Không cụ thể, còn phải xem trạng thái khi ấy thế nào đã. Hôm nay tâm tình em cực kỳ tốt, cảm giác chỉ cần nửa ngày nữa là xong rồi!”
Doãn Tu Trúc nghiêm túc lên tiếng: “Anh muốn rút lại câu nói hồi nãy.”
Tề Mộ không kịp phản ứng: “Hử, nói cái gì cơ?”
Doãn Tu Trúc đáp: “Em vẽ thì anh nhất định phải mua.”
Tề Mộ: “…”
Doãn Tu Trúc nói: “Em vất vả lắm mới vẽ được một bức tranh, sao có thể để người khác lấy đi được.”
Khóe miệng Tề Mộ giật giật, đau trứng bảo: “Anh và ba em nói giống hệt nhau…” Chỉ có điều tranh ổng mua là của đại Kiều.
Doãn Tu Trúc trầm ngâm: “Đều có mắt nhìn cả.”
Tề Mộ cười mắng: “Hai người đúng là đại ngốc!” Mắng xong liền đến gần hôn tên ngốc này một cái.
Doãn Tu Trúc để cậu nhéo cổ tay mình, nói rằng: “Buổi trưa ra ngoài ăn cơm nhé, gọi Ngụy Bình Câu nữa.”
Tề Mộ vốn không muốn đi đâu, vừa nghe lời này liền đặt bút xuống đáp: “Đúng thế.” Tối hôm qua đã định mời rồi, kết quả lại bỏ bom người ta nên bây giờ nhất định phải bù lại mới được.
Tề Mộ vừa nhìn về phía hắn vừa nói: “Anh phải mời em ấy ăn một bữa thật ngon đấy nhá.” Hiểu lầm đối phương nhiều năm như vậy, Ngụy chủ nhiệm cõng cái nồi(*) này oan uổng quá mà!
(*Cõng cái nồi: nghĩa là phải mang tội mà mình không hề làm)Doãn Tu Trúc trả lời: “Chờ em ấy kết hôn, anh nhất định sẽ đền bù bằng một món quà thật lớn.”
Tề Mộ cười cong khóe mắt: “Không cần chờ nữa, lão Ngụy sắp kết hôn nên anh có thể tặng quà rồi đó!”
Cậu vừa mới dọn dẹp một chút thì điện thoại di động vang lên, Hứa Tiểu Minh nôn nóng lên tiếng: “Cậu đang ở đâu? Ở đâu? Ở đâu hảaaaaaaa?”
Tề Mộ cũng sắp sửa điếc hết cả tai vì nó: “Trong văn phòng của Doãn Tu Trúc.”
Hứa Tiểu Minh sửng sốt một lát mới đáp, quyết tâm đến tận nơi: “Chờ tớ!” Dứt lời liền tắt máy.
Tề Mộ nhún vai: “Là Hứa Tiểu Minh, không biết nổi điên cái gì nữa.”
Doãn Tu Trúc nhớ tới ngày hôm qua cậu đã ở trong phòng bếp gọi điện cho Hứa Tiểu Minh, trong lòng lại nở một đống hoa nhỏ: “Buổi trưa bảo cậu ấy cùng đi.”
Tề Mộ nói: “Ừ, chỉ là không biết ảnh đế Gà Con có rảnh hay không thôi.”
Hứa Tiểu Minh tới rất nhanh, mới có năm phút đồng hồ đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tề Mộ nghiêng đầu nhìn nó: “Làm gì thế? Sao cứ sồn sồn lên vậy.”
Hứa Tiểu Minh đánh chết cũng không chịu tin: “Hai cậu… Hai cậu… Hai cậu đang hẹn hò à?”
Tề Mộ chán chẳng buồn nói: “Không phải hôm qua đã kể với cậu rồi sao?”
Hứa Tiểu Minh đáp: “Tớ không tin, hai cậu chắc chắn là cấu kết với nhau đùa giỡn tớ! Ngày cá tháng tư qua rồi, cứ trêu chọc một diễn viên nghèo đang liều mạng kiếm tiền làm gì!”
Tề Mộ lên tiếng: “Phải làm thế nào thì cậu mới tin đây?”
Hứa Gà Con quyết tâm: “Hôn phát thử coi!” Nó không hề tin bọn họ thực sự sẽ hôn nhau.
Tề Mộ chẳng chút do dự quay người kéo cà vạt của Doãn Tu Trúc, hôn lên môi hắn.
Trong mắt Doãn Tu Trúc đầy vẻ ngọt ngào, nếu không phải kiêng kỵ có người ở đây thì đã sớm ôm người nọ vào trong lồng ngực, hôn sâu một cái.
Hứa Tiểu Minh: “…” Con mẹ nó sao tui lại phải phóng xe với tốc độ bàn thờ đến đây để đớp cẩu lương hả???