Doãn Tu Trúc ôm cậu, lồng ngực ngập tràn hối hận, giọng nói cũng khàn khàn, không lưu loát: “Xin lỗi.”
Tề Mộ khẽ thở dài, gối lên cánh tay hắn rồi nói: “Không sao, có lẽ là một thời gian nữa sẽ ổn thôi.”
Trong lòng Doãn Tu Trúc rất khó chịu: “Bác sĩ nói thế nào?”
Tề Mộ trả lời: “Về mặt sinh lý thì không có vấn đề gì, đều rất bình thường.”
Chính là do tâm lý… Doãn Tu Trúc chỉ hận không thể trở lại bốn năm trước, đánh chết cái kẻ đã làm tổn thương Tề Mộ kia.
Tề Mộ lên tiếng: “Được rồi! Anh đừng có mặt mày ủ dột nữa, cũng không phải bệnh nan y mà.” So với nửa năm đó của Doãn Tu Trúc thì việc này tính là gì? Không đau không ngứa, hoàn toàn chẳng cản trở đến sinh hoạt thường ngày.
Doãn Tu Trúc không lên tiếng, vẫn cảm thấy khó chịu.
Tề Mộ rất sợ hắn sẽ để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, vòng tay ôm cổ hắn, chủ động hôn.
Doãn Tu Trúc làm sao chịu được khiêu khích của cậu, bèn đổi khách thành chủ.
Lúc hai người tách ra, Tề Mộ nói: “Rất thích hôn môi nha, cảm giác mơ mơ màng màng như uống rượu say ấy.”
Biểu cảm của Doãn Tu Trúc chợt tối sầm.
Tề Mộ lại bảo: “Đừng nóng vội, chúng mình ở chung một chỗ thường xuyên, rất có thể nó sẽ tự khôi phục lại.”
Doãn Tu Trúc ôm cậu, đáp: “Nhất định sẽ như vậy.” Tề Mộ là người bị bệnh thế mà hắn lại để cậu an ủi mình, cũng quá kì cục rồi.
Tề Mộ nằm trong lòng ngực hắn, không thể tránh khỏi việc cảm nhận được cái thứ đó của hắn đang chẳng thể che giấu sự biến hóa.
Cổ họng Tề Mộ khô khốc: “Em giúp anh nhé?” Nói đoạn liền giơ tay chạm vào.
Doãn Tu Trúc cầm tay cậu, nói: “Không cần đâu.”
Tề Mộ chớp mắt, liếm môi dưới trả lời: “Thật sự không cần sao?”
Doãn Tu Trúc ôm cậu vào trong ngực, hôn lên đỉnh đầu cậu: “Ngủ đi.”
Tề Mộ cũng rất muốn ngủ, chỉ có điều người nào đó…
Doãn Tu Trúc đừng hòng chợp mắt nổi, không phải do thân thể mà càng bởi vì tâm trạng hắn đang vô cùng bực bội.
Hắn không tài nào tha thứ cho bản thân khi đã làm tổn thương Tề Mộ như thế.
Ngày thường Tề Mộ không sợ trời không sợ đất, nhưng kỳ thực cậu vừa sợ ngứa lại sợ đau, hồi còn nhỏ lỡ cắt vào ngón tay đều phải lén lút lau nước mắt.
Doãn Tu Trúc biết, vậy mà vẫn còn thương tổn cậu như thế.
Cậu có đau lắm không? Bóng ma trong lòng phải lớn đến mức nào mới khiến cho cơ thể thành ra nông nỗi này.
Càng nghĩ càng hận chính mình. Doãn Tu Trúc chờ sau khi Tề Mộ đã ngủ bèn đi ra ngoài hứng gió lạnh ban đêm.
Tề Mộ chợt tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh không có ai.
Cậu rất thương Doãn Tu Trúc, thân thể lại thật sự không nghe theo sự sai
khiến của cậu. Cậu cảm thấy bản thân đã sớm chẳng thèm để ý đến sự kiện kia nhưng người nọ thì không …
Khi trời hửng sáng, Tề Mộ nhận thấy Doãn Tu Trúc đã quay về. Trước hết hắn cần phải ở trong phòng đợi một lúc rồi mới vào, cho nên trên người chẳng hề lạnh nữa.
Mà Tề Mộ lại đau lòng vô cùng. Cậu vùi đầu ở lồng ngực hắn, lí nhí nói: “Chúng mình thử đi.”
Doãn Tu Trúc cứng đờ cả người…
Tề Mộ ngẩng đầu, nhìn về phía hắn: “Không trốn tránh, tới thử một lần xem sao.”
Doãn Tu Trúc lập tức đáp: “Đừng tự ép buộc bản thân.”
Tề Mộ lắc đầu: “Không đâu, thử đi mà, không được thì dừng lại vậy.”
Doãn Tu Trúc chẳng dám quyết định.
Tề Mộ hơi nhướn người lên trên, hôn hắn.
Lần này liền không tuân theo chủ ý của Doãn Tu Trúc nữa…
Làm tiền hí rất lâu, Tề Mộ mẫn cảm muốn chết, rõ ràng đụng vào chỗ nào cũng thấy ngứa nhưng nơi đó vẫn không phản ứng.
Doãn Tu Trúc nhìn chằm chằm trong giây lát rồi cúi đầu ngậm lấy.
Tề Mộ bỗng dưng mở to mắt.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, cái thứ vẫn mãi không ngẩng đầu đang dần dần tỉnh lại.
Doãn Tu Trúc hơi kinh ngạc, càng thêm ra sức.
Tề Mộ sao có thể chịu nổi, không bao lâu sau liền cảm thấy sung sướng nhất trong suốt 4 năm.
Doãn Tu Trúc khàn giọng hỏi: “Có thể không?”
Tề Mộ hoảng hốt, không phân rõ bây giờ là sáng hay tối.
Hai người lăn qua lăn lại đến giữa trưa, Tề đại ca được đút no căng, mơ mơ hồ hồ ngâm mình trong bồn tắm, lẩm bẩm: “Bị nhiều năm như vậy chỉ để chờ anh thôi à?”
Làm gì cũng chẳng chịu phản ứng, kết quả là khi Doãn Tu Trúc ngậm lấy thì lại ngẩng cao đầu!
Tề Mộ trầm ngâm nói: “Rõ ràng kỹ thuật nát bét mà.” Bốn năm trước đã là gì? So với hôm nay thì đúng là thiên đường với địa ngục!
Doãn Tu Trúc ôm cậu, trong lòng vô cùng ngọt ngào, thỏa mãn đến không thể thỏa mãn hơn được nữa: “Cho anh chút thời gian, quen tay hay việc.”