Cổ họng Doãn Tu Trúc khô khốc, nói như mơ ngủ: “Muốn.”
Sao hắn lại không nghĩ đến được? Chỉ là hắn không dám mà thôi. Thật sự có thể ở cùng một chỗ với Tề Mộ sao? Vĩnh viễn bên nhau, giống như các đôi tình lữ trên thế gian, được nhận sự chúc phúc từ người thân, nói ra lời thề vĩnh cửu, đi đến tận cùng cuộc đời ư?
Hắn rất căng thẳng, bởi vì sợ mất mà thấp thỏm lo âu.
Người nhà Tề Mộ có đồng ý hay không? Bọn họ là người tốt, thế nhưng sẽ chấp nhận con trai mình ở bên một người đàn ông à?
Nếu như không thể chấp nhận thì phải làm sao bây giờ? Lúc Tề Mộ nói ra mà bị phản đối thì biết phải làm gì đây?
Nếu như người nhà của cậu không đồng ý thì Tề Mộ còn có thể ở bên hắn sao?
Một khi nghĩ tới điều này, nỗi sợ hãi liền thoát khỏi nơi âm u nhất, lộ ra khuôn mặt dữ tợn.
Doãn Tu Trúc nhắm mắt lại, nói rằng: “Nếu như…”
Tề Mộ hôn chụt một cái vào môi hắn: “Anh ưu tú như vậy, ai mà không thích anh cho nổi.”
Doãn Tu Trúc bỗng dưng mở to mắt.
Tề Mộ hôn lên ánh mắt của hắn: “Em có thể tìm thấy người yêu xuất sắc như vậy, bọn họ nhất định sẽ rất vui.”
Doãn Tu Trúc được cậu làm cho yên lòng, nỗi sợ đang ập tới chợt lui xuống, trong con ngươi của hắn là một mảnh kiên định: “Anh chờ em.”
Tề Mộ đáp: “Đừng lo, không có chuyện gì đâu.”
Tề Mộ đi trước. Doãn Tu Trúc ngồi trong xe, thật lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Tài xế trực tiếp đến công ty, Doãn Tu Trúc day day mi tâm rồi nói: “Tới biệt thự Doãn gia.”
Tài xế ngẩn người nhưng không hỏi nhiều, quay đầu ở giao lộ trước mặt, hướng tới vùng ngoại ô.
Tháng nào Doãn Tu Trúc cũng đều tới thăm Doãn Chính Công một chút.
Doãn Chính Công đã già hơn rất nhiều, mới có 4 năm trôi qua mà dường như y đã tiêu hao toàn bộ tinh thần của nửa đời sau.
Đây là “lễ vật” duy nhất mà trước khi ra đi Vu Đại Vân đã tặng cho Doãn Tu Trúc. Trong mấy ngày bà giả bộ tỉnh táo, ngay cả Doãn Chính Công cũng bị mê hoặc. Trước khi qua đời bà đã hạ độc Doãn Chính Công, tuy rằng không thể giết chết y nhưng cũng tàn phá thân thể y, bằng không nếu dùng tình hình của Doãn Tu Trúc lúc đó thì căn bản không có cách nào ứng phó với sự đa nghi của Doãn Chính Công.
Vu Đại Vân và Doãn Chính Công đã dây dưa cả nửa cuộc đời với nhau, Doãn Tu Trúc không muốn đưa ra bất kì đánh giá nào hết.
Ban đầu bọn họ yêu nhau, lại có gia thế tương đương, tiến triển một cách vô cùng tự nhiên. Nhưng Doãn lão gia tử bỗng nhiên bệnh chết, Doãn Chính Quyền trở về nước làm tất cả mọi thứ trở nên rối loạn.
Khi Doãn Chính Công phát hiện Vu gia lén lút tiếp xúc với Doãn Chính Quyền thì triệt để phát điên.
Y ngầm dùng thủ đoạn đê hèn, bỏ thuốc kích dục vào trong rượu của Doãn Chính Quyền rồi đưa Vu Đại Vân tới. Vu Đại Vân uống rượu say, mới nhìn qua thì căn bản không nhận ra hai anh em giống nhau như đúc này.
Bà chủ động hôn Doãn Chính quyền, trên mặt Doãn Chính quyền vẫn ra vẻ đạo mạo nhưng trong xương tủy lại là kẻ phong lưu thành tính. Mặc dù không có thuốc kích dục, khi thấy Vu Đại Vân “nhiệt tình” như vậy y cũng sẽ không bỏ qua.
Chờ Vu Đại Vân ý thức được đây là Doãn Chính Quyền thì đã quá muộn.
Doãn Chính Quyền cường bạo bà, Doãn Chính Công mãi đến lúc tất cả đều không thể cứu vãn được mới xuất hiện, giả bộ lộ ra một dáng vẻ đầy tuyệt vọng, khiếp sợ khi bị phản bội…
Xảy ra chuyện như thế này, mối quan hệ giữa Vu gia và Doãn Chính Quyền triệt để tan vỡ, rốt cục Doãn
Chính Công mới có chỗ dựa của mình.
Sau đó lòng dạ y lại càng ác độc hơn nữa. Vin vào việc Vu Đại Vân luôn cảm thấy hổ thẹn với y mà điên cuồng chiếm đoạt tài lực của nhà họ Vu, cuối cùng lợi dụng triệt để Vu Đại Vân, dẫn hai mẹ con Doãn Chính Quyền lên chiếc máy bay trực thăng đã được động tay chân kia, một lần tiêu diệt sạch hai đại họa trong đầu.
Mãi đến tận khi người đã chết, Vu Đại Vân mới biết mình là đồng lõa, mới biết mình bị Doãn Chính Công lợi dụng, mới biết mọi chuyện đều là do Doãn Chính Công sắp đặt.
Chân tướng quá tàn khốc. Vu Đại Vân muốn công bố tất cả ra ngoài, định đồng quy vu tận với Doãn Chính Công.
Đã làm thì phải làm cho trót, Doãn Chính Công bèn nhốt bà lại, nói với bên ngoài rằng ảnh hưởng của thời kì mang thai quá lớn nên bà phải ở nhà tĩnh dưỡng.
Đúng vậy, lúc này Vu Đại Vân đã mang thai. Đáng thương thay, ngay cả bà cũng không biết nghiệt chủng trong bụng mình là của người nào.
Bị giam giữ 5-6 tháng, tinh thần Vu Đại Vân đã hoàn toàn vặn vẹo, đem tất cả bất hạnh và hận ý đổ lên đầu đứa con trai vừa mới chào đời.
Dù đứa bé này là con ai thì đều là một nghiệt chủng, đều là súc sinh chứa huyết thống của Doãn Chính Công!
Từ sau khi bà nhiều lần toan bóp chết Doãn Tu Trúc nhưng bất thành, bà liền triệt để đánh mất lý trí, vĩnh viễn sống trong thù hận.
Doãn Chính Công vẫn luôn giữ bà lại, bởi vì lúc đó địa vị của y chưa ổn định, chỉ lo Vu Đại Vân ra ngoài gào thét kêu loạn, đem tất cả những nhọc nhằn khổ sở mà y vất vả lắm mới có được đốt cháy thành tro bụi.
Doãn Tu Trúc vừa sinh ra, Doãn Chính Công đã đi làm giám định cha con, nhưng đáng tiếc kỹ thuật khi ấy căn bản không thể nhận biết hắn rốt cuộc là con của ai.
Doãn Chính Công nuôi Doãn Tu Trúc lớn lên, một phần là do y cảm thấy rất có khả năng đây chính là cốt nhục của mình, mặt khác tinh trùng của y có hoạt tính thấp, rất khó khiến người khác thụ thai, mà Doãn Tu Trúc đại khái là người thừa kế duy nhất của y.
Doãn Tu Trúc nhìn một Doãn Chính Công già nua, trong lòng ngay cả chút thương hại cũng đều không có.
Hết thảy đều là quả báo của y mà thôi.
Doãn Chính Công ngẩng đầu nhìn hắn: “Mày tới đây làm gì? Còn cái gì của tao mà mày chưa cướp đi không!”
Doãn Tu Trúc chẳng thèm quan tâm hận thù trong mắt y, nhẹ giọng nói: “Tôi đã tìm thấy bạn đời của mình.”
Doãn Chính Công khịt mũi coi thường.
Doãn Tu Trúc cũng không để ý, hắn lẳng lặng kể cho y hay: “Em ấy rất tốt mà ông thì không xứng đáng được gặp.”
Doãn Tu Trúc chỉ nói với y hai câu như vậy. Mục đích tới nơi này của hắn rất đơn giản —— Tề Mộ nói chuyện của bọn họ cho cha mẹ biết thì hắn cũng nên làm như vậy.
Mặc dù từ đầu tới cuối y cũng không đủ tư cách để làm một người cha.