Hoàng Hôn Đứng Tựa Khóm Trúc Dài

Chương 71


trước sau

Tề Đại Sơn khéo léo tránh thoát công kích từ bình nước, sáp tới hỏi: “”Ông già thỏ không phải là đồng tình luyến ái à?”

Kiều Cẩn tức chết rồi: “Ngày xưa là từ để chỉ nam kỹ đó!”

Tề Đại Sơn sờ mũi, không lên tiếng.

Tề Mộ bị cảnh tượng này làm cho vô cùng hoang mang, hoàn toàn không hiểu đây là tình huống thế nào. Cậu lấy hết dũng khí trở về nhà, định thông qua cửa ải của Kiều Cẩn trước đã rồi sau đó sẽ đi hạ gục Đại Sơn.

Giờ thì vừa khéo… Cha cậu sao lại xuất hiện từ sau cây phát tài? Đây là đang nghe trộm à!

Kiều Cẩn trừng mắt với chồng một cái, nói với Tề Mộ rằng: “Đừng để ý tới ba con, chúng ta vào nhà đi đã.”

Tề Mộ ngơ ngác mà bị mẹ mình nắm tay, thật sự không kịp phản ứng, song kiếm hợp bích đâu rồi hở? Sao lại cảm thấy mẹ đang cẩn thận từng li từng tí một thế nhỉ?

Khi hai mẹ con trở về nhà, Tề Đại Sơn ảo não theo sau, không dám nhiều lời.

Kiều Cẩn rót trà đưa cho Tề Mộ. Cậu nhìn chằm chằm cốc trà rồi ngẩn người, cứ tưởng mình đang nằm mơ.

Chỉ thấy Kiều Cẩn khẽ thở dài: “Mấy năm nay con cũng không dễ dàng gì.” Nói xong lại có chút nghẹn ngào.

Tề Mộ nghe được, trái tim liền vô cùng chua xót. Con người có lúc thật là kỳ quái, lúc chưa được quan tâm, không ai để ý thì dường như ngay cả oan ức bằng trời  cũng chẳng có vấn đề gì, cái nào cũng có thể chống đỡ, chẳng có gì đáng để e ngại.

Chỉ khi nào có ai đó quan tâm bạn, để ý bạn hơn chính bản thân mình thì ngay cả một vấn đề nhỏ cũng trở thành oan ức tột cùng.

Bỗng dưng viền mắt Tề Mộ đỏ hoe.

Kiều Cẩn thấy dáng vẻ kia của cậu thì càng ngày càng đau lòng: “Con đừng sợ, thích người đồng giới cũng không sao cả, huống hồ chúng ta đã chứng kiến Doãn Tu Trúc lớn lên nên hiểu rất rõ. Hai con có thể ở bên nhau, mẹ và cha con sẽ không phản đối.”

Tách một cái, nước mắt Tề Mộ liền rơi xuống.

Kiều Cẩn cực kì hoảng, Tề Mộ lớn như vậy vẫn luôn có tính tiểu bá vương, bà gần như chưa từng phải dỗ dành cậu bao giờ. Lúc này thấy cậu khóc như vậy, trái tim người mẹ liền vô cùng đau đớn…

“Đều tại anh đó!” Kiều Cẩn giận chó đánh mèo lên Tề Đại Sơn “Nhất định là bởi vì sợ anh nên con trai mới phải chịu ủy khuất lâu đến thế.”

Tề Đại Sơn: “…” Oan uổng quá, nhưng không dám phản bác.

Kiều Cẩn nói với Tề Mộ: “Con đừng sợ, ổng hồ đồ lắm. Bất quá mẹ đã sớm làm công tác
tư tưởng, hiện tại ba con đã hiểu thêm một chút rồi. Con thích ai đó không hề có gì sai cả, là nam thì sao chứ? Chúng ta đâu có tàn nhẫn như vậy.”

Tề Mộ càng ngày càng không kìm được nước mắt: Cậu không nghĩ tới, thật sự một chút cũng không nghĩ đến… Hóa ra cha mẹ của cậu đã phát hiện từ lâu, hóa ra bọn họ đang thử chấp nhận.

Kiều Cẩn lại bảo: “Con đường này của con đã định trước là không dễ đi, nhưng con yên tâm, ba mẹ không phải là vật cản trở trong cuộc đời con, con có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình.”

Kiều Cẩn đã suy nghĩ một thời gian dài mới có thể nói ra câu này, cũng âm thầm khóc rất nhiều.

Có bậc cha mẹ nào có thể bình tĩnh chấp nhận xu hướng tình dục của con trai họ như thế đây? Chẳng vì những thứ khác, chỉ cần nghĩ đến con đường sau này của cậu thì trái tim của người mẹ đã bị khoắng thành bùn. Nhưng sự đã rồi, mù quáng ngăn cản chỉ có thể ép cậu tới đường cùng mà thôi.

Em trai của Kiều Cẩn cũng bởi vì cha mẹ bảo thủ, phản đối cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối nên đã gây ra thảm kịch nọ. Bắt đầu từ cái ngày Kiều Cẩn sinh ra Tề Mộ liền hạ quyết tâm —— dù có thế nào cũng phải để con mình được tự do.

Sinh con ra không có nghĩa là trói buộc nó. Bà là mẹ của cậu, nhưng cũng hy vọng cả đời cậu có thể gặp được thầy tốt bạn hiền.

Bốn năm qua Tề Mộ sống rất không thoải mái, cậu tự cho là mình đã giấu rất kĩ chứ thật ra lại đầy lỗ hổng.

Kiều Cẩn nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng. Cũng ý thức rõ ràng rằng Tề Mộ không phải đang đùa giỡn, cậu thực sự đã đặt đối phương vào tim nên mới có thể vô thức ngẩn người, miêu tả ra dáng vẻ của hắn.

Điều này cũng khiến Kiều Cẩn đưa ra quyết định, mau chóng làm công tác tư tưởng với Tề Đại Sơn.

Tề Mộ nức nở nói: “Mẹ…”

Kiều Cẩn ôm cậu: “Đừng khóc, Mộ Mộ của chúng ta là một đứa con ngoan, mẹ biết cả rồi.”

Tề Mộ khóc không thành tiếng: “Cảm ơn… Cảm ơn ba mẹ.”

Kiếp trước rốt cuộc cậu đã làm chuyện tốt đẹp gì mà lại may mắn đến vậy, có thể trở thành con trai của Kiều Cẩn và Tề Đại Sơn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện