Hứa Tiểu Minh cứ mặt dày mày dạn ở lại như vậy.
Trước đây Phương học trưởng đánh chết cũng không có mặt ở nhà vào ban ngày, chỉ hận không thể ở luôn trong trường học, giờ lại biến thành hôm nào cũng về nhà đúng giờ, thậm chí phát triển đến mức vừa tan học đã chẳng thể ngồi im một chỗ.
Y nóng lòng trở về nhà, muốn nhìn xem tên đần kia đã chuồn đi chưa. Chờ sau khi đi đến nơi y liền thầm mắng mình một tiếng ——
ngu ngốc.Cứ coi là thật làm gì? Đợi mấy ngày nữa Hứa Tiểu Minh phủi mông một cái rồi rời khỏi đây thì những tháng ngày tới y phải trải qua thế nào?
Vừa nghĩ đã thấy sốt ruột, Phương Tuấn Kỳ chẳng phải Doãn Tu Trúc, tự mình gặm nhấm nỗi oan ức thấu trời. Nếu trong lòng y không thoải mái thì tuyệt đối sẽ chẳng chịu nhẫn nhịn.
“Rốt cuộc là khi nào cậu mời đi khỏi đây hả?” Hôm nào Phương Tuấn Kỳ cũng hỏi câu này. Y không muốn nó đi bao nhiêu thì sẽ nói đi nói lại bấy nhiêu lần. Hết cách rồi, nếu không tự nhắc nhở bản thân như thế, hắn sợ chính mình sẽ nhốt Hứa Tiểu Minh trong nhà, bắt nó cả đời làm “soulmate” của y.
Hứa Tiểu Minh nghe mòn cả lỗ tai: “Cậu đúng là tên mập chết bầm vô lương tâm, ông đây ngày nào cũng phải hầu hạ cái tên tham ăn tục uống nhà cậu mà con mẹ nó cậu còn muốn đuổi tớ đi á!”
Phương Tuấn Kỳ: “Vô sự lấy lòng, phi gian tức đạo.(*)”
(*Nghĩa là: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)Hứa Tiểu Minh tức giận, nhào lên cào y: “Phi gian tức đạo? Ông đây “gian” cho cậu xem.”
Phương Tuấn Kỳ đối mặt với người mà mình luôn “ôm ấp yêu thương” thấy vừa thích lại vừa đau, liên tục hối hận nhưng vẫn không nhịn được mà muốn chọc nó.
Y biết mình quá ngây thơ, chuyện này quả thật rất giống mấy thằng nhóc choai choai ưa đùa giỡn nữ sinh mà mình thích. Cũng chẳng có cách nào khác nữa, y ngoại trừ chọc chọc Hứa Tiểu minh như vậy thì còn có thể làm gì đây? Thầm mến một thẳng nam đã rất khổ mà tên đó còn cực kì ngốc, y tự cho rằng mình đã cẩn thận suốt hai mươi mấy năm, kỳ thực đã sớm bị vây hãm trong vực sâu vạn dặm rồi.
“Đuổi” hơn một tháng, Hứa Tiểu Minh cuối cùng cũng phải rời khỏi.
Hôm đó về nhà, Phương Tuấn Kỳ liền cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, tuy rằng nguyên một tháng đã và đang không ngừng chuẩn bị tâm lý, mà khi thời điểm đó đến, y vẫn cảm thấy trái tim mình như bị khoét một lỗ khiến gió lạnh chui vào bên trong.
Hứa Tiểu Minh nói: “Ông đây phải đi, cậu có thể đốt pháo bông ăn mừng rồi đó.”
Ngu xuẩn.Phương Tuấn Kỳ đè nén cảm giác đau nhói ở ngực, hỏi: “Định lăn về nhà hả?”
Hứa Tiểu Minh liếc hắn một cái, sờ mũi đáp: “Tớ đi thuê nhà.”
Phương Tuấn Kỳ ngẩn người, rất muốn nói thẳng ra rằng ở đây không tốt sao nhưng đáng tiếc y lại sợ mất mặt, bèn sửa lời: “Cậu có tiền ư?” Sở dĩ Hứa Tiểu Minh phải nhờ vả y cũng là do chạy về nước quá vội vàng, một đồng cũng không có, thẻ ngân hàng thì lại chẳng dám dùng, chỉ lo cha nó có thể tìm thấy.
Hứa Tiểu Minh cười hì hì, sáp tới nói: “Tớ tìm được việc rồi!”
Phương Tuấn Kỳ nhíu mày.
Hứa Tiểu Minh đứng đắn hiếm thấy, đáp: “Tớ cũng không thể dựa vào cậu cả đời, vẫn phải ra ngoài đi làm kiếm tiền chứ. Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy ưu thế duy nhất của bản thân chính là khuôn mặt này, cũng may trên đời quả thật có thể dựa vào mặt mũi để kiếm cơm.”
Dường như Phương Tuấn Kỳ bị chấn động quá lớn, đầu óc có hơi chập mạch: “Cậu tìm được việc gì!”
Hứa Tiểu Minh dương dương tự đắc trả lời: “Có đoàn làm phim thiếu người diễn vai nam phụ, tớ vừa tới đã được người ta chọn trúng. Anh mập ca này, anh em của cậu sắp trở thành đại minh tinh rồi đó!”
Phương Tuấn Kỳ: “…”
Hứa Tiểu Minh buồn bực lên tiếng: “Nếu không thì cậu tưởng là công việc gì?”
Phương Tuấn Kỳ làm sao có thể nói ra, chỉ thầm mắng mình ngu ngốc.
Hứa Tiểu Minh cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao trong mắt những người như y, lăn lộn trong giới giải trí hỗn loạn vô cùng mất mặt. Xem đi, mấy người anh em tốt của nó đều nghĩ đến việc học đại học nào, học ngành gì, sau này ra trường đều trở thành tinh anh xã hội.
Còn nó? Đếch phải.
Nguyên nhân lớn nhất khiến cho Hứa Tiểu Minh quyết định ra ngoài lang bạt kiếm sống thật ra lại là Phương Tuấn Kỳ.
Phương mập mới năm ba đã bắt đầu học lên thạc sĩ, còn có thể càng trâu bò hơn nữa.
Trong lòng Hứa Tiểu Minh thập phần chua xót: “Tớ thấy bản thân rất có thiên phú diễn xuất, nếu mài dũa thật tốt thì không chừng có thể trở thành ảnh đế đấy!”
Phương Tuấn Kỳ nói: “Giới giải trí chướng khí mù mịt.”
Hứa Tiểu Minh không vui: “Cậu đừng mang thành kiến như vậy, giới nào mà chẳng không lành mạnh, đồng chí Tiểu Minh tớ đây nhất định sẽ là thứ thuần khiết nhất trong một đống cặn bã.”
Phương Tuấn Kỳ sẽ không dùng vấn đề này để đả kích Hứa Tiểu Minh, y chỉ có chút lo lắng và không nỡ cho nên mới hơi gay gắt như thế.
Sau khi tỉnh táo lại, hắn bảo: “Thứ thuần khiết? Có mà đá lở thì có.”
Hứa Tiểu Minh liền nhào đến, véo hai má y rồi nói: “Ông đây phải đi rồi mà cậu không thể chúc mừng tớ một chút à!”
Khuôn mặt Phương Tuấn Kỳ bị nó nhào nặn đến biến dạng, mặt vẫn không đổi sắc đáp: “Đốt pháo bông chúc mừng ấy hả?”
Hứa Tiểu Minh tức giận lên tiếng: “Tên mập chết bầm!”
Nhóc con đần độn vui vẻ đi mất, Phương Tuấn Kỳ trở lại căn nhà trống rỗng, trong lòng đắng chát như ăn mười quả khổ qua.
Y ngồi trên ghế sofa, nghĩ——
nên dọn đi thôi, chỗ này không thể ở lại được nữa.
Ngay lúc đó, Hứa Tiểu Minh gửi tin nhắn tới: “A mập, tới ăn cơm đê!”
Phương Tuấn Kỳ không kịp phản ứng thì đã nhận được thêm tin nhắn từ Hứa Tiểu Minh: “Cậu xem có trùng hợp hay không, căn phòng tớ thuê vừa vặn ở ngay bên trên nhà cậu…”
Mấy ngày nay tâm trạng Phương Tuấn Kỳ rất khó chịu, không muốn hỏi nó thuê nhà ở đâu, hành lý cũng chẳng có, cũng chưa từng tới giúp nó dọn phòng.
Không ngờ rằng…
Lúc Phương Tuấn Kỳ lấy lại được tinh thần thì đã nhấn chuông cửa.
Hứa Tiểu Minh xuất hiện, Phương Tuấn Kỳ phải tốn sức chín trâu hai hổ mới nhịn được ham muốn ôm chặt lấy nó.
Vì thế hai người bọn họ lại bắt đầu quấy rầy nhau.
Phương Tuấn Kỳ biết như vậy là không đúng, biết chắc nếu còn tiếp tục thì đến cuối cùng bản thân sẽ rất thảm nhưng chẳng tài nào kiềm chế nổi.
Tình yêu lý trí, thận trọng, nhớ trước nhìn sau, còn nhỏ hơn tóc của trẻ sơ sinh, mỏng hơn cánh chuồn chuồn, giòn hơn cả lớp băng dưới mái hiên dưới trời đông gió rét.
Bọn họ một người ở tầng trên một người ở tầng dưới suốt một năm rưỡi, cũng không dính lấy nhau suốt ngày. Đôi lúc Hứa Tiểu Minh đi theo đoàn làm phim tận mấy tháng, lại có lúc Phương Tuấn Kỳ phải ra nước ngoài một thời gian dài.
Sau đó Hứa Tiểu Minh không thể không chuyển đi. Còn vì chuyện này mà oán giận Phương Tuấn Kỳ
Hứa Tiểu Minh lăn lộn trong giới giải trí cũng chẳng dễ dàng gì. Ngày nào cha nó cũng ép nó phải về nhà, đừng nói là sẽ giúp, trái lại còn đang ngáng chân nó.
Trong lòng Hứa Tiểu Minh rất khó chịu, khi trở về thì tìm Phương Tuấn Kỳ khóc, là khóc thật, uống chút rượu liền không kiềm chế được bản thân.
Phương Tuấn Kỳ cũng biết tâm tư của nó—— cảm thấy mình là một kẻ vô tích sợ, so sánh với y, Tề Mộ hay thậm chí là Doãn Tu Trúc thì sẽ thấy ngay.
Càng nghĩ càng khó chịu, hơn nữa cha Hứa vẫn cứ hồ đồ chẳng thay đổi, trái tim nhỏ bé, mềm mại đầy oán giận kia của nó không thể chịu được.
Nó gào khóc như là bị oan ức thấu trời. Phương Tuấn Kỳ vừa mắng nó ngu xuẩn vừa đau lòng vô cùng, hận không thể hôn lên khóe mắt nó, khiến cả đời này nó sẽ không phải rơi một giọt nước mắt nào nữa.
Nhóc ngốc không nên chứa quá nhiều tâm sự trong lòng, cứ vô
tâm vô phế sống thật vui vẻ là được.
Vì vậy Phương Tuấn Kỳ liền giúp nó một tay. Hiện tại bất kì chuyện lớn hay nhỏ gì của Phương gia đều do y quản lý nên nếu muốn trải đường đi thuận lợi cho Hứa Tiểu Minh cũng chẳng có gì khó khăn.
Sau khi chọn được một kịch bản hay và đạo diễn giỏi, bất ngờ nhận được giải thưởng, đồng chí Hứa Gà Con liền bạo hồng, cái chung cư nho nhỏ này liền không chứa nổi nó nữa.
Nó cũng chẳng muốn đi nhưng mà sau khi nổi tiếng rồi lại xảy ra quá nhiều chuyện, nếu cứ ở lại chung cư bình thường này thì e rằng cánh báo chí và fan sẽ vây kín cửa mất.
Lúc dọn đi, đuôi của Hứa Tiểu Minh liền vểnh lên tận trời, bảo: “Này mập, sau này anh sẽ bảo vệ cậu.”
Phương Tuấn Kỳ tặng nó hai chữ: “Ngu xuẩn.”
Cứ như vậy đi. Phương Tuấn Kỳ nghĩ, y cũng nên để bản thân hạ nhiệt chút, kiềm chế tâm tình.
Đáng tiếc, Hứa Tiểu Minh không hề cho y có cơ hội được bình tĩnh lại.
Đầu tiên là một khóc hai nháo ba thắt cổ mà cầu xin y tham gia cái chương trình tạp kỹ kia, sau lại giở chiêu cũ mà chuyển tới ở trong tiểu khu của y…
Lần nào Phương Tuấn Kỳ cũng thẳng thắn từ chối, nhưng không ngăn được Hứa Gà Con vứt hết mặt mũi. Phương tiến sĩ liền thấy dưới chân trống rỗng, trầm luân đến tận mấy năm.
Mãi cho đến đám cưới của Tề Mộ và Doãn Tu Trúc…
Nhìn khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc của bọn họ, Phương Tuấn Kỳ hoàn toàn tỉnh ngộ.
Mình đang làm gì thế này?Lưu luyến mãi thứ tình cảm không thể được đáp lại, còn ngày càng đắm chìm trong đó, đây không phải là đang tìm đường chết sao?
Tật xấu của Hứa Tiểu Minh chẳng nhẽ y còn không rõ ư? Y càng hiểu hơn so với bất kì người nào khác.
Cậu ấy cứ dính lấy mình như vậy là do cậu ấy không muốn phải sống một thân một mình mà thôi. Đừng thấy Hứa Tiểu Minh gầm gừ hù dọa chứ kỳ thực nó sợ nhất là cô đơn. Khi còn bé thì dính lấy anh hai, sau này bám lấy y và Tề Mộ, Tề Mộ đi rồi thì cũng có mỗi mình y.
Nhóc ngốc được nuông chiều từ nhỏ ấy như cây non trồng trong nhà kính, ham muốn ánh sáng và nhiệt độ xung quanh.
Phương Tuấn Kỳ cam tâm tình nguyện nuông chiều, dung túng, cho nó tất cả những gì mà nó muốn. Nhưng y lại quá tham lam, chẳng vô tư như những người bình thường khác, y muốn đòi, đòi lại thứ mà nó không thể cho y được.
Vì vậy khi Hứa Tiểu Minh tiếp tục nói ra mấy câu đùa giỡn vô tâm vô phế, Phương Tuấn Kỳ liền cho nó một câu trả lời: “Tháng sau tớ sẽ đính hôn.”
Không cưới thì có thể đính hôn nhưng y sẽ không làm thật, câu đó chỉ mang ý nghĩa nói cho Hứa Tiểu Minh biết rằng——
Tớ không muốn làm chỗ dựa cho cậu nữa.Khi dùng một dao cắt đứt tất cả, y biết như vậy là không đúng. Mượn việc hiểu rõ tính cách Hứa Tiểu Minh mà nhân lúc cháy nhà thì hôi của, khiến Hứa Tiểu Minh ngày càng ỷ lại vào mình để thỏa mãn ham muốn cá nhân của bản thân.
Như vậy là sai, y nên có chừng mực mới phải.
Chờ đến lúc Hứa Tiểu Minh biết tâm tư thực sự của y thì chỉ sợ sẽ chán ghét cực điểm.
Phương Tuấn Kỳ không dám tưởng tượng ra tình cảnh đó, cho nên y vẫn nên nhanh chóng dứt ra, làm bạn bè cả đời thì hơn.
Đi từ lễ cưới về nhà, Phương Tuấn Kỳ ngồi im một chỗ cả đêm.
Quen biết quá lâu, yêu thích quá lâu, khi quyết tâm cắt đứt tất cả lại như vứt bỏ cả nửa cái mạng.
Hơn hai mươi năm qua Phương Tuấn Kỳ đều chưa từng khóc lần nào, hôm nay lại dựa người vào ghế sofa, không tài nào ngăn được nước mắt rơi xuống.
Hứa Tiểu Minh, Hứa Tiểu Minh, Hứa Tiểu Minh. Y thừa sức kể ra hàng trăm hàng ngàn khuyết điểm của nó nhưng chẳng có cái nào khiến y có thể ngừng thích nó cả.
Yêu một người vừa mê muội vừa tùy hứng. Có lý trí cực đại cũng sẽ trở nên mù lòa, mất não.
Rạng sáng ngày hôm sau, Phương Tuấn Kỳ đứng dậy, cả người đau nhức. Y cảm thấy bản thân đã rất tỉnh táo, trái tim không chịu khống chế rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Lúc này chuông cửa vang lên.
Các dây thần kinh trên trán Phương Tuấn Kỳ nảy thình thịch, đầu có hơi đau.
Hứa Tiểu Minh có dấu vân tay để vào nhà y. Sau khi ấn chuông cửa hai lần thì chủ động bước vào trong.
Phương Tuấn Kỳ chỉ hận bản thân tối hôm qua không đổi mật khẩu.
Y suy sụp tinh thần cả một đêm còn Hứa Tiểu Minh lại cực kì phấn chấn, sáp tới hỏi y: “Cậu muốn đính hôn với ai? Tớ có biết người đó không?”
Phương Tuấn Kỳ: “…”
Hứa Tiểu Minh lẩm bẩm: “Cậu cũng quá nhanh rồi đó. Sao tớ lại không thấy cậu nói chuyện yêu đương với ai bao giờ mà đùng một cái đã đính hôn rồi nhỉ? Không phải ba cậu sắp xếp cho cậu đấy chứ? Thế thì không được, chúng ta đều sống ở thời đại nào rồi mà còn có kiểu ép duyên như vậy hở?”
Phương Tuấn Kỳ mất ngủ cả đêm đã vô cùng khó chịu, tiếp tục nghe được mấy lời nói nhảm này của nó, ngay cả trái tim cũng bị vo thành một nắm.
Dưới tình huống này mà còn có thể giữ vững lý trí thì Phương Tuấn Kỳ không phải là người nữa, mà là yêu ma quỷ quái.
“Hứa Tiểu Minh…” Y khàn giọng nói “Cậu thật phiền.”
Hứa Tiểu Minh ngẩn người.
Phương Tuấn Kỳ nói xong cũng thấy hối hận nhưng khi mở miệng ra liền không muốn dừng lại nữa: “Đúng, tớ không đính hôn, cũng không nói chuyện yêu đương với ai nhưng chúng ta đều là người lớn cả rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy không phải sao?”
Sắc mặt Hứa Tiểu Minh trắng bệch, trông đáng thương như vừa bị bỏ rơi.
Phương Tuấn Kỳ nhìn nó, trái tim đau đến sắp nứt ra. Y rốt cục cũng đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Nếu cứ mãi dây dưa cả đời với Hứa Tiểu Minh không buông xuống được thì y phải làm cho nó chán ghét mình.
Phương Tuấn Kỳ cắn răng lên tiếng: “Cậu như vậy sẽ quấy nhiễu tớ.”
Hứa Tiểu Minh nhìn y: “Quấy nhiễu cái gì?”
Phương Tuấn Kỳ mỉa mai đáp: “Tớ là đồng tính luyến ái, cậu nói thử xem là quấy nhiễu cái gì?”
Hứa Tiểu Minh trợn tròn mắt.