Vang lên một tiếng, Đại Ngọc đứng thẳng người không thể tin được nhìn anh.
Anh ta nói cái gì cơ?
- Anh điên rồi à?
Ngược lại với phản ứng mạnh của cô, Lý Khôi Vĩ đan hai tay vào nhau không nhanh không chậm nói:
- Kết hôn là do em đề nghị trước
- Mấy lời nói khi say không thể tính là thật được
- Em đã nhớ ra hết rồi?
Làm sao mà không nhớ được khi mà anh bắt người ta nghe đi nghe lại đoạn ghi âm đó.
Đại Ngọc cắn chặt răng vừa xấu hổ vừa tức giận. Người đàn ông này quả nhiên là đang uy hiếp cô. Anh ta vậy mà dám uy hiếp Đại Ngọc cô?
Cô hít một hơi thật sâu, đem bản thân bình tĩnh trở lại. Bây giờ mà nổi nóng thì chỉ có hỏng việc, cô cần phải bình tĩnh đối phó. Đối với con cáo họ Lý này cô cần phải có một cái đầu thật lạnh.
Lý Khôi Vĩ mỉm cười:
- Dù sao bằng chứng cũng đã có, em cũng đã nhớ ra rồi. Không sớm thì muộn em cũng sẽ gả cho anh thôi.
- Không gả.
Anh đứng lên ôm lấy cô, lời nói thì thầm vào tai như một liều thuốc độc ngọt ngào:
- Vậy thì anh gả cho em, được không?
- ...Cút
Ngược lại với tâm tình rất tốt của ai kia, Đại Ngọc rơi vào cơn khủng hoảng rồi. Cô như vậy mà lại bày tỏ với anh ta? Còn khóc lóc ỉ ôi bắt người ta lấy mình? Còn cái gì mà yêu yêu thích thích?
Giờ thì cô biết cái gì gọi là rượu có thể làm chết người rồi!
Mặc dù đã từ chối nhưng cô vẫn có cảm giác Lý Khôi Vĩ là người nói được làm được. Cho dù anh đã vô số lần nhường nhịn cô nhưng đến việc này thì dù cô có làm nũng đến mức nào anh vẫn không thay đổi ý định.
- Anh một lòng một dạ muốn gả cho em, cho em thời gian chuẩn bị đó
Đê tiện! Cút đi!
Một tuần tiếp đó trôi qua, Đại Ngọc thật sự bị Lý Khôi Vĩ buộc chặt lại bên mình, nói cách khác là giam lỏng cô. Bất kể là nơi nào anh đều đem cô đi theo, nếu như là đi gặp đối tác thì sẽ để cô ngồi ở một nơi mà anh có thể nhìn thấy, bằng không thì cũng sẽ để người canh chừng cô. Lặp đi lặp lại như thế, Đại Ngọc thật sự cảm thấy mình sắp phát điên mất rồi.
Lý Khôi Vĩ biết đây là hành động cực đoan của anh, đem cô giam lại. Bởi vì anh không thể hết lần này rồi lần khác nhìn cô chạy thoát khỏi mình, anh không cho phép điều đó xảy ra nữa. Mỗi đêm trôi qua dù nằm bên cạnh nhau nhưng anh luôn cảm giác được, Đại Ngọc đã bài xích với anh. Khi anh ôm cô sẽ cảm thấy không thoải mái, sáng ra tinh thần rất không tốt. Cô không chấp nhận bất kì hành động thân mật nào cả. Vì vậy anh chỉ có thể nắm lấy tay cô, cả một đêm như vậy mà nặng nề ngủ.
Hôm nay anh trở về Lý gia, một ngày cuối tháng như một quy luật có sẵn, cả nhà phải gặp mặt nhau. Trên bàn ăn, bầu không khí rất nặng nề. Từ khi ngồi xuống, sắc mặt anh vẫn không hề tốt lên một tí nào.
- Vĩ, chuyện ở công ty thế nào rồi?
Ông Lý nhìn con trai mình, ánh mắt sắc bén. Lý Khôi Vĩ không hề nhìn lại, bình thản cắt miếng thịt trên dĩa, đáp:
- Vẫn tốt ạ.
- Ha, vẫn tốt à? Sao ta vừa nghe nói là hợp đồng vừa rồi với bên Pháp không kí được?
Người vừa nói những lời châm chọc đó là chú Hai, em trai của ông Lý.
Lý Khôi Vĩ nhếch môi lúc này mới đưa mắt nhìn, đôi mắt sắc lạnh. Người được gọi là chú Hai này, tâm tư không chỉ dừng lại ở cái chức phó giám đốc của ông ta.
Chắc hẳn là thế rồi. Đáng lẽ ra ông ta được ngồi lên cái chức giám đốc nhưng chỉ vì một câu nói của anh mà
vĩnh viễn bị buộc chặt với cái ghế phó giám đốc này. Vì thế nên những tháng gần đây, tình hình Lý thị rối loạn cũng một tay người này làm ra. Nhưng ông Lý lại cứ mắt nhắm mắt mở cho qua, một lần hai lần khiến anh không thể không trở về Đức được.
Càng nghĩ khiến anh càng tức giận, như vậy là đang muốn thách thức sự kiễn nhẫn của anh sao?
- Việc vừa xảy ra chưa được 24 giờ vậy mà chú Hai đã biết, xem ra nguồn tin rất nhanh.
Anh bâng quơ nói, trên môi vẫn nở nụ cười thoả đáng. Chỉ là trong ánh mắt lửa giận đã bốc lớn.
Ông Lý cau mày, ông biết tình tình con trai mình không tốt, sợ rằng nói qua nói lại sẽ xung đột làm mất hoà khí gia đình nên ông đanh giọng:
- Chú Hai muốn nhắc nhở con, làm việc cẩn thận vào. Trên dưới Lý gia hơn cả ngàn cái miệng ăn, con là tổng giám đốc có biết trên vai mình đang gánh vác cái gì hay không?
Lý Khôi Vĩ trầm mặc, sau đó gật đầu:
- Con biết rồi.
Nhìn vẻ mặt hớn hở của chú Hai, anh nhếch mép cười nhạt.
Bữa ăn lần này kéo dài không lâu, anh đương nhiên không ngủ lại qua đêm ở nhà chính, đứng bên ngoài cổng chờ xe đến đón. Không bất ngờ lắm khi Lý Bắc tìm đến anh:
- Làm người không nên quá tự cao, cháu ạ.
- Chú hai còn gì muốn dạy bảo sao?
Lý Khôi Vĩ xoay người, giọng nói không hề khách khí như khi nãy ngược lại có chút xa lạ. Lý Bắc bật cười, vỗ lên vai anh:
- Chú làm sao dám dạy bảo Lý tổng, tuổi trẻ tài cao sớm như thế đã ngồi ở chức vị cao như thế rồi.
Anh nhếch môi, không đáp lại. Sau đó Lý Bắc không nhanh không chậm, ánh mắt vẫn ôn hoà nhìn anh nhưng lời lẽ thì không có một chút ôn hoà nào:
- Thằng oắt con, mày dám động đến người của tao à?!
Lý Khôi Vĩ nhướn mày, hất cái tay của ông ta xuống. Anh cười lộ ra hàm răng trắng đều của mình:
- Nước sông không phạm nước giếng, đừng nghĩ ông già bỏ qua thì tôi cũng bỏ qua cho chú.
Anh phủi phủi áo chỗ ông ta vừa đụng đến, tiếp tục nói:
- Làm người đừng nên tham quá, tôi chỉ sợ chú ăn không tiêu thôi
Lý Bắc tức giận, nhìn người trước mắt mà cơn giận nổi lên. Một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch mà ngáng đường ông ta? Haha rõ ràng là kẻ tự cao tự đại xem trời bằng vung.
Lúc này thì xe đã đến, Lý Khôi Vĩ vẫn là lễ phép gật đầu nói lời chào với người mà anh phải gọi là chú Hai. Đứng trước cửa xe, anh không nhanh không chậm nói:
- Đừng nghĩ có một mình ông biết dùng người, cẩn thận con bạch tuộc của ông không thể mọc chân nổi nữa đấy.
Anh mở cửa bước vào trong xe, khi đó Lý Bắc đã nhìn thấy còn một cô gái ngồi bên trong nữa.
Lý Bắc đã từng nghe đến việc bên cạnh Lý Khôi Vĩ đã xuất hiện một người phụ nữ. Nhưng dù làm thế nào ông vẫn không thể moi được thông tin của người phụ nữ này. Lý Khôi Vĩ không để lộ bất cứ thông tin nào, bảo vệ người này rất kĩ
Điểm yếu của Lý Khôi Vĩ đã xuất hiện rồi.