Em biết trên đời này anh sợ nhất là gì không? Sợ nhất là khi em gánh mọi thứ, một lời cũng không nói ra. Cô bé, thật tâm anh xin lỗi em...- Lý Khôi Vĩ, chúng ta chia tay đi..
- Tút...tút...tút..
Hoàng hôn nhuộm đỏ tấm lưng của anh, hoàng hôn cũng chẳng lưu tình mà vội vàng bỏ chạy theo ánh trăng. Lý Khôi Vĩ cầm chặt điện thoại trên tay, gân xanh nổi trên trán
Dường như anh có thể nhìn thấy cô đang mỉm cười rất dịu dàng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp. Anh có thể cảm nhận được, cô cũng đang ngắm hoàng hôn rực rỡ cùng anh..
- Đại Ngọc, nhất định em phải vô tình vậy sao..
Anh cười nhạt, ánh mắt mang theo đau đớn chẳng nói thành lời được. Thật ra Đại Ngọc đâu biết, anh thích cô từ lâu rồi. Anh thích cái vẻ kiêu ngạo như con công. Thích cả nụ cười rạng rỡ, đôi mắt lúc nào liếc ngang liếc dọc. Lý Khôi Vĩ biết, Đại Ngọc cô xinh đẹp, đôi lúc thông minh đôi lúc lại khờ khạo. Anh cũng biết, cô có thể chống chọi cả bầu trời này mà chẳng cần ai giúp đỡ. Anh thừa biết cô mạnh mẽ đến vậy, nhưng thật ra lại như giọt nước, vừa chạm vào có thể vỡ oà ra. Người con gái như vậy, khiến anh vừa hận vừa yêu..
Anh hận vì cô quá đỗi vô tình, lời nói dứt khoát tàn nhẫn mà chẳng cần quan tâm đối phương lẫn bản thân tổn thương bao nhiêu. Lớp vỏ mạnh mẽ bên ngoài quá chắc khiến anh chẳng thể tháo bỏ nó..
Anh yêu vì anh biết đằng sau lớp vỏ bọc đó là gì, anh biết đằng sau những lời nói tàn nhẫn đó là gì..
Nhưng mà lần nào cũng vậy, dù biết rõ đằng sau là gì..nhưng anh vẫn đau lòng, tức giận mà không giữ cô lại.
Tối đó, Lý Khôi Vĩ uống rất nhiều, từng ly từng ly, chỉ có rượu làm bạn với anh. Anh uống đến bất tỉnh nhân sự..
Trong cơn mơ anh dường như thấy Đại Ngọc trong chiếc váy cưới trắng tinh. Cô yêu kiều, xinh đẹp động lòng người đứng trước mặt anh, thẹn thùng hỏi:
- Vĩ, em có đẹp không?
Ừ, em đẹp lắm. Đẹp đến động lòng người, trong mắt anh em là người xinh đẹp nhất..
- Vĩ, anh có yêu em không?
Yêu, Trần Đại Ngọc cả đời này anh chỉ yêu mình em. Ngoại trừ em ra, anh không lấy ai khác.
- Vĩ, nếu như anh không bỏ đi, nếu như anh cạnh bên bốn năm qua, có lẽ em sẽ yêu anh. Nhưng thật đáng tiếc cũng thật xin lỗi, trong tim đã không còn hình bóng của anh nữa rồi..
Không, Đại Ngọc, em đừng nói như vậy. Đừng bỏ đi, Đại Ngọc..
Bỗng một hình ảnh khác xuất hiện, cũng là cô trong chiếc váy cưới nhưng váy cưới chẳng còn trắng tinh nữa mà nó đã đầy máu. Hai tay cô bị xích lại bởi hai sợi dây xích, cả người bị treo lên không trung. Cả người đầy rẫy vết thương, nhưng cô không khóc ngược lại còn nở nụ cười dịu dàng:
- Lý Khôi Vĩ, thật tâm xin lỗi anh. Kiếp này lòng xin nhận nhưng chẳng thể bên cạnh được. Hãy nhớ, đừng nhớ, đừng khóc, đừng đau lòng. Đừng vì Trần Đại Ngọc này mà suy sụp, đừng vì Trần Đại Ngọc này mà không yêu người con gái khác. Phải sống thật tốt, biết chưa? Lý Khôi Vĩ, kiếp sau nhất định em sẽ đến tìm anh, đừng sợ được không?
Sau đó là tiếng nổ, nơi ngực trái cô nhuộm đỏ, chiếc váy cưới thấm đẫm máu tươi..
- Đại Ngọc, Đại Ngọc...
Anh mở mắt, thở hổn hển. Thì ra là mơ, là mơ. Lý Khôi Vĩ đứng lên liền choáng váng, cả đầu đau như búa bổ. Cả người mồ hôi đầm đìa, ướt cả lưng áo. Thật may, chỉ là mơ thôi..
Lý Khôi Vĩ ngồi trong phòng làm việc, người thì ở nơi này nhưng đầu óc lại trôi dạt phương nào rồi. Tiếng gõ cửa chẳng khiến anh tỉnh lại, đến khi người bên ngoài lo lắng lên tiếng:
- Tổng giám đốc? - Là An Thy
Anh liền quay qua, hắng giọng:
- Vào đi!
An Thy liền mở cửa, một người đàn ông bước vào, An Thy liền đóng cửa lại. Người đàn ông thấy Lý Khôi Vĩ liền cúi người, chào anh. Lý Khôi Vĩ giữ nguyên bộ mặt lãnh đạm, ừm một tiếng.
- Đây là tư liệu về Hồng Quân và Lại Thanh Hồng. Đúng như ngài nói cả hai đều có quan hệ nhất thống, họ là cha con.
Người đàn ông rút tập tài liệu ra đưa cho anh, Lý Khôi Vĩ nghe thế liền nhếch môi.
- Lại Thanh Hồng là kẻ trăng hoa, có tất cả hai đời vợ nhưng đều chết cả, đều là tự sát. Sau đó ông ta không ngừng cặp kè với tình nhân, nổi tiếng là háo sắc. Ngoài ra
việc làm ăn cũng chẳng sạch sẽ, ngoài mặt là tập đoàn đầu tư nhưng thật chất là rửa tiền, buôn bán ma tuý.
Lý Khôi Vĩ vừa nghe vừa chăm chú đọc tài liệu, người đàn ông nói tiếp:
- Lại Hồng Quân là con của người vợ đầu, tình cảm cha con rất tốt nhưng ông ta lại không cho con trai thừa kế tài sản ngay mà bắt Lại Hồng Quân ra công ty nhỏ làm việc. Lại Hồng Quân là một kẻ rất thông minh, trăng hoa y hệt cha mình, một tháng liền thay một cô. Tiểu thư Đại Ngọc là một trường hợp đặc biệt, hắn ta theo đuổi cô ấy rất kiên trì, nếu là người khác thì chỉ một ngày hắn đã đổi đối tượng.
Anh nhướng mày, khoé môi cong lên. Ha, đương nhiên rồi, người anh chọn làm sao mà không đặc biệt được chứ.
- Tôi còn điều tra được thêm một chuyện, về Nhất Sơn - Người đàn ông nói
- Nhất Sơn? - Anh nhíu mày
- Nhất Sơn có một cô bạn gái tên là Anna. Vào ngày 22 tháng 10, cả hai nhận được lệnh từ tổ chức tìm con chip, mà con chip nằm trong tay Lại Thanh Hồng. Sau đó chỉ có Nhất Sơn quay về, Anna mất tích.
Người đàn ông gật đầu nói tiếp. Lý Khôi Vĩ nhìn người trước mặt:
- Bên trong chứa gì?
- Việc này tôi không điều tra được - Người đàn ông lắc đầu
Lý Khôi Vĩ nhíu mày càng chặt, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Vì thế nên cô mới tiếp cận Lại Thanh Hồng? Đại Ngọc, rốt cuộc em đang muốn làm gì...?
- Keith, trước hết cậu hãy đi tìm tung tích của Đại Ngọc đi!
Keith gật đầu rồi mau chóng lui ra. Keith là trợ thủ đắc lực, có thể coi là cánh tay phải của anh. Mạng của Keith là anh nhặt về, lúc đó cậu ta bị người ta đuổi giết, bị thương rất nặng lại bị đâm ngay ngực phải, máu ướt hết cả áo. Lúc đó là năm đầu tiên anh bỏ đi, hôm đó trời mưa rất to, Keith nằm thoi thóp dưới mưa. Anh thấy thế, chần chừ hồi lâu rồi đem cậu ta về, đưa bác sĩ chữa trị cho cậu ta cẩn thận. Khi tỉnh lại, câu đầu tiên Keith nói chính là: " Mạng này do anh nhặt về, xin được làm kẻ hầu hạ trung thành. Chỉ cần tôi phản bội, muốn chém muốn giết tuỳ anh! "
Lý Khôi Vĩ bảo không cần, chỉ là anh tiện tay, tích đức một chút thôi. Nhưng Keith dứt khoát xin làm người hầu hạ, anh chỉ thở dài rồi gật đầu. Sau đó mới biết, thì ra cậu ta là sát thủ đánh thuê, bị người ta gài bẫy nên đêm đó mới chạy trối chết như thế.
Hai tuần sau đó, Keith gọi cho Lý Khôi Vĩ:
- Sếp, tìm được người rồi!
Lúc đó anh đang họp, nghe thế liền đứng bật dậy khiến cho mọi người im bật không dám hó hé một câu. Mấy hôm nay ai cũng nhìn rõ tâm trạng của ngài tổng giám đốc này không tốt, cực kì không tốt nên ai cũng cố gắng cách xa, càng xa càng tốt kẻo xui xẻo lại nhận được thư sa thải!
- Ở đâu? - Anh nói
- Là khu nghĩ dưỡng ở phía Bắc..
Nghe đến đây anh liền biết là cô đã làm gì, đang ở đâu.
- Tôi đến đó ngay!
Sau đó anh nhanh chóng rời khỏi cuộc họp khiến cấp dưới bàng hoàng, chẳng ai hiểu gì hết. An Thy chạy theo đến cửa phòng hợp thì bị Lý Khôi Vĩ cản lại, sau đó anh dùng ánh mắt giá rét quét qua những người bên trong phòng họp:
- Làm lại hết cho tôi, như vậy cũng gọi là báo cáo sao? Giỡn mặt với tôi chắc? Công ty trả lương cho các người ít lắm sao, có gì khiến các người bất mãn sao? Anh B, là 86% chứ không phải là 68%! An Thy, cô ở lại đợi họ làm lại xong gửi cho tôi. Lần này ai có sai sót gì, đuổi việc ngay lập tức!
Sau đó, Lý Khôi Vĩ rời đi. Lái xe đi đến phía Bắc, trên đường anh gọi điện cho ai đó:
- Rốt cuộc anh có ý gì?
- Kino, lâu ngày không gặp chú không chào hỏi sao? Anh đây, nhớ chú muốn chết a~