Thật ra việc Lý Khôi Vĩ đi công tác vào lúc này khiến cho thái độ hai bên trở nên yên ắng hơn một chút. Chẳng hạn như việc Lý Khôi Vĩ đem người trông chừng Đại Ngọc 24/24 giờ, cô cũng biết Nhất Sơn là do anh ta nhét tới nhưng cô vẫn không có ý kiến gì, thái độ nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy kinh ngạc. Lại nói, ba bữa ăn trong ngày đều có đầu bếp tới tận nơi nấu, dọn dẹp có người hầu lẫn quản gia mỗi ngày đến chà lau khiến sàn nhà cũng trở nên bóng loáng soi gương được. Rất nhiều thứ Lý Khôi Vĩ đã sắp xếp trước khi anh đi, mọi thứ đều chỉnh chu khiến cô ngạc nhiên không ít. Tựa như anh biết trước ở bên Đức xảy ra vấn đề nên đã sai người chuẩn bị mọi thứ vậy.
Đại Ngọc biết lần này không phải lỗi của anh nên cơn giận cũng nhanh chóng nuốt trôi. Có điều thái độ của cô vẫn bình thản, tựa như khi Lý Khôi Vĩ gọi tới:
- Đã ăn cơm chưa? - Anh hỏi
- Vừa xong - Cô đáp
- Có hợp khẩu vị không?
- Ừ.
- Đợi một lát nữa rồi hẵng uống thuốc, nhớ lấy thuốc bôi lên vết thương đừng có lười.
- Đã biết.
- Đừng làm việc nhiều, ngồi suốt ngày trước máy tính không tốt.
- Ừ.
- Không có lời gì muốn nói với anh sao?
- Cúp máy đây.
Vốn dĩ Đại Ngọc muốn nói những lời quan tâm, dặn dò sức khoẻ với Lý Khôi Vĩ nhưng mỗi khi muốn thốt ra thì lại nghẹn nơi cuống họng. Cô cảm giác được giữa cô và anh có một bức tường ngăn cản, rất mỏng nhưng cũng rất khó để phá vỡ. Cô không thể nhìn thấu được anh, không thể nắm bắt được tâm tư của anh. Bởi thế cô chỉ có thể dùng một thái độ không lạnh không nóng đối với anh. Có những lời nên gặp mặt trực tiếp mà nói.
Những ngày này cô ngủ ở phòng khách, Nhất Sơn không ngủ lại mà đến tối quay về nhà rồi sáng lại quay trở lại. Đối với câu hỏi của Nhất Sơn vào hôm đó, Đại Ngọc chỉ đáp lại là do bất cẩn, sau đó cậu ta không hỏi gì thêm. Nhưng Đại Ngọc biết, Nhất Sơn đã phát giác ra điều gì rồi..
Nhờ có sự chăm sóc kĩ lưỡng nhiệt tình của em trai lẫn người của Lý gia, chân của Đại Ngọc đã có thể di chuyển được. Thuốc của Vĩ An đưa đương nhiên là tốt cộng thêm thuốc bôi của Tuấn Kiệt, Đại Ngọc nhanh chóng có thể đi lại nhưng vẫn chưa thể bay nhảy được.
Đại Ngọc sau khi đi lại được, cô liền thu dọn quần áo rời khỏi Lý gia. Nghĩ đi nghĩ lại việc mình ăn uống ngủ nghỉ ở nhà người khác thì thật bất lịch sự, cô liền muốn rời khỏi. Nhưng vệ sĩ của Lý Khôi Vĩ không đồng ý, chỉ nói:
- Lý thiếu có lệnh chờ ngài ấy về sẽ quyết định, tiểu thư thông cảm.
- Biết khi nào thì anh ta mới về tới, chẳng lẽ muốn tôi mục xương ở đây à?
- Lệnh cấp trên chúng tôi chỉ biết thi hành.
Đại Ngọc phồng mang trợn má một hồi cũng không thể lay chuyển được mấy người này, gọi điện cho Lý Khôi Vĩ thì không được, cô đành ấm ức quay trở về phòng khách. Hai người vệ sĩ đem vali trở lại phòng, thật ra họ cũng đâu có biết chỉ là cấp trên ra lệnh như vậy thì làm sao dám cãi lại đây. Lại nói, vị tiểu thư này tính tình mấy ngày nay không nóng không lạnh, đối xử với họ cũng rất tốt. Chẳng hạn như khi đầu bếp làm bánh ngọt nhiều Đại Ngọc sẽ kêu Nhất Sơn đem chia cho những người trong nhà. Khi tuyết rơi dày đặc sẽ kêu quản gia pha nước mật ong nóng cho vệ sĩ canh gác bên ngoài.
Bởi thế Đại Ngọc đã dễ dàng tạo ấn tượng tốt cho người làm của Lý gia. Cô không kiêu ngạo, nói chuyện không hề kiêu căng, cũng không phải loại tiểu thư tự cho mình là trung tâm của vũ trụ. Khi đứng gần không nghe mùi nước hoa quá nồng, khuôn mặt không trang điểm lộ ra làn da sạch sẽ tạo cho người ta cảm giác thoải mái. Đại Ngọc cũng không làm khó bọn họ, chẳng hạn như cô muốn đi ra ngoài thì vệ sĩ phải đi theo sát bên, cô cũng không cự nự phản đối.
Chẳng hạn như lúc này đây, khi mà bị cấm cản không được đem đồ ra khỏi Lý gia, Đại Ngọc yên tĩnh ngồi ở phòng khách. Quản gia đem một ly sữa ấm đặt lên bàn, nhìn sắc mặt không tốt của cô thì khẽ nói:
- Tiểu thư bớt giận, thiếu gia cũng chỉ là muốn tốt cho cô.
- Chân cháu cũng đã lành, nhốt người thế này là phạm pháp.
Đại Ngọc thật sự không thể giữ thái độ hoà nhã nữa, cau mày nói. Lại nói bác quản gia này đương nhiên biết mối quan hệ giữa vị tiểu thư này và thiếu gia nhà mình không hề đơn giản nên thái độ đối với cô cũng kính cẩn hơn. Quản gia nở nụ cười, nói:
- Chẳng phải bác sĩ Bạch đã nói là phải nghỉ ngơi thật tốt không nên chủ quan sao?
- Bác đừng tin lời tên đó, đều là lừa gạt chung một ruột cả!
Nghe nhắc đến bác sĩ Bạch thì khoé mắt lại giật vài cái, cái tên khó ưa đó!
Quản gia thức thời nói vài câu rồi lui xuống, Đại Ngọc ngồi một lát cũng chán đành gọi cho Nhất Sơn rủ cậu ta ra ngoài. Lần này đi vệ sĩ vẫn đi theo, Đại Ngọc không phản kháng.
Mùa đông, tuyết trắng được dọn dẹp hai bên đường, hàng cây cũng đã phủ đầy tuyết. Hôm nay là Giáng Sinh, vậy mà Lý Khôi Vĩ vẫn chưa về. Đại Ngọc cảm thấy hơi mất mát một ít, bởi cô định từ trước rằng đêm nay sẽ rủ anh đi uống đến say mèm, ăn thật no rồi về đánh một giấc thật sâu. Vậy mà, chậc chậc người tới nay còn chưa về ah.
Người cần gặp thì không thấy, người không cần gặp thì lại xuất hiện trước mắt. Đại Ngọc đang ngồi trong quán ăn cùng Nhất Sơn thì rất có duyên gặp ngay Hồng Quân.
- A, thật là có duyên.
Duyên, duyên em gái ngươi. Đại Ngọc thầm mắng trong lòng, tên nhóc Nhất Sơn đi nghe điện thoại thật đúng lúc.
Hồng Quân nở nụ cười tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện Đại Ngọc, đôi mắt hơi nheo lại. Đại Ngọc từ lần ban cho người anh em của hắn một cước thì cô đã phủ bỏ cái mặt nạ thân thiện thường ngày rồi. Bởi vậy, Đại Ngọc giữ vững mặt lạnh như tiền, tiếp tục ăn thịt nướng trong bát.
Thấy người đẹp trước mặt lơ mình, Hồng Quân liền khó chịu. Kể từ lần đó, hắn luôn muốn gặp mặt cô dạy dỗ một trận. Có điều sau đó Hồng Quân không có cách nào gặp mặt Đại Ngọc được, hay nói cách khác cô đột ngột bốc hơi trên đất Mĩ.
Đại Ngọc khẽ đưa mắt nhìn đám vệ sĩ ngồi gần đó đang chuẩn bị động thủ thì cô khẽ nhíu mày ý bảo không được nóng vội. Mà Hồng Quân thấy cô như thế cũng nhìn theo, hắn ta bật cười:
- Trần Đại Ngọc, có phải tôi nên tính món nợ với em không?
- Nợ, tôi có mượn tiền anh sao? - Cô nói
- Đêm đó, ở nhà hàng..
- Ah, vẫn còn " dùng " được?
Sắc mặt Hồng Quân tối sầm, người phụ nữ này rõ ràng đang móc họng hắn mà. Đại Ngọc thấy hắn ta như thế, liền cong môi.
- Tôi nghe nói chân em bị thương, đã lành chưa?
Hồng Quân chuyển đề tài. Hắn cho người đi tìm thu lại không ít thông tin, trong đó có việc Đại Ngọc bị một diễn viên nữ đẩy ngã xuống cầu thang được Lý Khôi Vĩ đem đến bệnh viện.
- Cảm ơn đã quan tâm, vẫn còn đi được.
Đại Ngọc nở nụ cười nhàn nhạt.
- Có cần tôi giải quyết giúp em không?
Hồng Quân nhếch môi, ánh mắt thích thú nhìn cô. Đại
Ngọc nhìn hắn, nói:
- Không cần.
Hắn ta " ah " một tiếng, giọng giễu cợt:
- Tôi quên mất rằng em giờ đã là người đàn bà của Lý tổng rồi..
Đại Ngọc nghe xong khẽ nhíu mày rồi cũng nhanh chóng lấy lại sắc mặt ban đầu. Cô hơi cong môi nở nụ cười như có như không, đôi mắt lại sắc bén lạ thường nhìn hắn:
- Nếu đã biết vậy thì có phải anh nên rời đi nhanh một chút không, Lại thiếu?
Hồng Quân nghe hai từ " Lại thiếu " lập tức thu lại nụ cười, nheo mắt nhìn người trước mặt. Đại Ngọc không hề hoảng sợ trước ánh mắt của hắn, ngược lại còn cười tươi tắn hơn:
- Không cần phải ngạc nhiên như vậy. Cũng giống như việc anh biết tôi là người của Lý Khôi Vĩ, tôi đương nhiên phải biết đến cái tên Lại Hồng Quân.
- Vậy là trước giờ tôi đã xem nhẹ em rồi.
- Không dám không dám, nhân vật cỏn con như tôi không đáng để ngài quan tâm.
Cô lấy khăn lau miệng, uống một ngụm nước vừa vặn nhìn thấy Nhất Sơn đi vào. Cậu ta nhìn thấy một người đàn ông khác trên bàn ăn thì khẽ nhíu mày. Đại Ngọc kéo tay Nhất Sơn ngồi xuống cạnh mình, Hồng Quân cau mày nhìn cậu ta. Ánh mắt bắn ra lửa của hai người đàn ông khiến bầu không khí xung quanh căng thẳng. Hồng Quân thấy Đại Ngọc vẫn bình thản, hắn nói:
- Tôi còn nghĩ em bao nuôi người tình bên ngoài cơ đấy..
Đại Ngọc khẽ nhếch mép không đáp. Nhất Sơn bên cạnh chăm chỉ nướng thịt, không xen vào mà Hồng Quân cũng không để ý đến cậu ta. Hắn tiếp tục nói:
- Đại Ngọc, vì sao lại chọn hắn?
Nhất Sơn đưa mắt nhìn hắn ta rồi nhìn chị mình, chậc chậc lại có kẻ trồng cây si trước nhà nữa rồi. Đại Ngọc thấy Nhất Sơn nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ thì cô liền muốn đập bàn, bà đây không có một chân đạp hai thuyền!
Đại Ngọc tất nhiên không hành động như vậy, cô vẫn giữ vững hình tượng dịu dàng, có điều giọng nói hơi khác:
- Ý của anh là...
- Vì sao lại chọn Lý Khôi Vĩ? Em yêu hắn ta sao, tôi không tin.
Yêu hắn ta sao...
Đại Ngọc đưa mắt nhìn người đối diện, ánh mắt của Hồng Quân tràn đầy sự tức giận. Bởi hắn ta ngay bây giờ muốn chiếm đoạt cô làm người của hắn. Vậy mà giữa đường lại có Lý Khôi Vĩ nhảy ra hớt tay trên, làm sao mà hắn có thể cam lòng được!
- Chuyện này có liên quan gì đến anh?
Cô nói.
- Em cần tiền, tôi cho em. Em muốn gì tôi đều có thể cho em, những gì hắn ta đem lại cho em tôi đều có thể cho em. Đại Ngọc, tôi đối với em không hề đùa giỡn!
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn. Nhất Sơn ngồi bên cạnh cáu nhẹ vào tay cô, Đại Ngọc liền thu hồi ánh mắt. Bởi trong một khắc nào đó, Đại Ngọc nhìn ra một tia đau lòng trong đôi mắt của Hồng Quân, cô bất ngờ.
Hồng Quân thấy thái độ của cô như vậy, hắn ta đứng lên muốn rời đi. Trước khi đi cô còn nghe hắn ta nói:
- Có thể ngay từ đầu ấn tượng của tôi với em không tốt nhưng từ bây giờ tôi không đùa giỡn nữa. Trần Đại Ngọc, tôi thật lòng thích em. Tôi không thể trơ mắt nhìn em thuộc về người khác dễ dàng như vậy được. Kết hôn vẫn có thể ly hôn, yêu rồi có thể chia tay. Tôi sẽ giành lại em.
Cái này có phải là công khai mình làm tiểu tam không?
Đại Ngọc ngồi ngay đơ ra, hoảng hốt vì vẻ mặt nghiêm túc của hắn ta. Nhất Sơn bên cạnh bình thản ăn thịt nướng, thấy cô như thế thì nói:
- Chị muốn một chân đạp hai thuyền thật à?
- Làm sao? Không thể à?! - Đại Ngọc nhìn cậu ta
- Như thế là thiếu đạo đức.
- Ngươi mới thiếu đạo đức, cả nhà người đều thiếu đạo đức!
- Chị, không nên mắng bản thân mình như vậy. Em trai biết chị thiếu đạo đức, mau ăn đi bù lại phần đạo đức bị thiếu đó.
- Cút, không cho ăn nữa.
Đại Ngọc trợn mắt nhìn em trai, Nhất Sơn vẫn mặc kệ cô tức giận mà ăn vẫn cứ ăn. Sau đó cô cũng không có tâm tình ăn nữa, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh của anh.
Kể từ ngày anh đi cô không chủ động gọi điện thoại nhưng hôm nay chủ động thì gọi không được, cô khẽ lo lắng. Đừng ai nói Đại Ngọc là người không tim không phổi, cô thật ra rất lo lắng khi anh đi Đức. Bởi khi nghe giọng khàn đầy mệt mỏi của anh cô đau lòng, nghe thấy thanh âm hết năng lượng đó cô chỉ muốn ôm anh một cái nhưng không thể. Anh chưa từng hỏi rằng cô có yêu anh không, thật ra thì anh như lời đã nói rằng không cần cô thích anh.
Giống như Bạch Hạ Băng ngày đó trong bệnh viện đã hỏi Đại Ngọc vậy. Nếu đã hết yêu thì tại sao lại gật đầu quay lại? Đại Ngọc không hết yêu, chỉ là cô không dám thể hiện tình cảm đó quá mãnh liệt như thuở đầu nữa. Mà cô cũng đâu hề biết chính hành động này đã kéo dài khoảng cách cả hai ra...
Tối hôm đó quay trở về, Đại Ngọc tâm trạng không tốt nhốt mình trong phòng, bữa tối cũng bỏ không động vào. Nhìn cái khăn đan dở dang nằm trên giường, cô khẽ ụp mặt xuống cánh tay thở dài. Chết tiệt thật, đều là do tên khốn Hồng Quân cả. Khiến tâm trạng cô bỗng tệ thế này..
Đêm nay nhà nhà quây quần bên nhau, vậy mà cô phải trải qua đêm Giáng Sinh một mình thế này. Nhất Sơn cũng quay trở về cùng Anna, Bạch Hạ Băng đương nhiên là bị Trang Hoàng Nhật nhốt ở nhà rồi. Nhìn quanh đi quẩn lại, cô cũng không có nhiều mối quan hệ cho lắm.
Mà lúc này cô nhận được điện thoại của Trương Quy Hoàng:
- Nghe nói bị Lý Khôi Vĩ bỏ rơi, muốn đi uống cùng anh không?
Vì vậy Đại Ngọc mặc kệ lời châm chọc của anh ta, thay đồ đi ra ngoài. Thời tiết lạnh lẽo thế này, dĩ nhiên là phải đi uống rồi. Có điều khi đến nơi cô lại gặp thêm vài vị khách không mời nữa. Bên trong phòng VIP ngoại trừ Trương Quy Hoàng còn có Bạch Minh Phong, Tuấn Kiệt, vợ chồng Trang thiếu và cả Bạch Vĩ An. Tính ra những ai sống trên đất Mỹ đều có mặt ở đây cả, tụ họp đêm Giáng Sinh.
Mà Đại Ngọc cũng đâu hay biết rằng, một lát sau có một cơn bão kéo đến từ nước Đức cuốn cô đi..