Hôm đó Đại Ngọc nhanh chóng ra về dưới con mắt kì lạ của bà Lý. Trong đầu không ngừng nguyền rủa ai kia, một mình gây hoạ thì thôi đi kéo cô vào làm gì.
Sau đó cô không đến thăm anh nữa. Dành ra một ngày ngồi ngơ ra ở khách sạn, theo như cách nói của Đại Ngọc chính là suy nghĩ về cuộc đời.
Còn về phần Lý Khôi Vĩ anh cũng không trông chờ gì vào con bé ngốc này, nhìn cô hoảng loạn tìm lý do trốn mất anh cũng chỉ có thể bật cười, hình như chính mình doạ em ấy sợ rồi.
Chỉ là tiếp theo đó dù mẹ thân yêu có dụ dỗ có đánh đập thế nào anh cũng không khai, chỉ khi nào nắm chắc phần thắng anh mới dám nói ra. Vì vậy anh chỉ nói một câu khiến bà Lý cũng không hỏi han thêm nữa:
- Khi nào có cơ hội con sẽ dẫn về ra mắt
Thật ra Lý gia hỗn loạn tin tức này không sai, những gì Lâm Thiên Ân nói cho Đại Ngọc nghe đều hoàn toàn chính xác. Chỉ là sự thật còn tồi tệ hơn những gì Lâm Thiên Ân biết.
Ngày tiếp theo Lý Khôi Vĩ xuất viện dưới sự ngăn cản của bác sĩ và mẹ mình. Bà Lý nhìn con trai cứng đầu khuyên thế nào cũng không được chỉ có thể than thở:
- Con liều mạng như thế làm gì không biết
Anh chỉ cười, quay lưng bước đi.
Không liều mạng làm sao được? Dù đã có chuẩn bị trước nhưng anh không ngờ người trong nhà lại có thể chém giết lẫn nhau tàn nhẫn như thế. Không phải anh chưa từng nhìn thấy, không phải anh không biết rằng đồng tiền có ma lực thế nào.
Chẳng phải chính mình cũng đang bán mạng vì nó sao, cái tờ giấy bạc vô tri vô giác lại làm con người ta điên đảo ấy.
Bên cạnh là Keith, vừa xuất viện anh đã về thẳng trụ sở chính. Đọc tài liệu được đặt trên bàn làm việc, chân mày anh xém tí đã xoắn lại với nhau. Tiếng hít thở ngày càng nặng nề, một hồi lâu anh cười lạnh một tiếng:
- Việc như này mà ông ta cũng dám làm, già rồi mà còn chưa muốn thu tay sao. Ông ta xem tôi là quả bóng muốn đá đi đâu thì đá sao?
Keith đứng bên cạnh im lặng không nói, dù theo Lý Khôi Vĩ khoảng thời gian không dài không ngắn nhưng hắn có thể nắm được tình hình của Lý gia. Sau khi ông Lý là ba của Lý Khôi Vĩ lên chức chủ tịch thì anh cũng ngồi lên chiếc ghế tổng giám đốc này. Mặc dù hiện tại ông ấy ngồi đó nhưng không bao lâu sao cũng sẽ để cho anh cầm quyền hết. Có điều một vài họ hàng không vừa lòng, liên tục phản đối khiến việc này cũng đình trệ theo. Nói cách khác một cách trắng trợn thì họ không vừa lòng vị tổng giám đốc này. Một thằng nhóc gần 30 tuổi, trải sự đời chưa nhiều thì làm sao có đủ bản lĩnh để nắm quyền hành chứ?
Lý Khôi Vĩ chỉ cười rồi dùng chính năng lực của mình đưa khối tài sản của Lý gia ngày càng nhiều, Lý thị đứng vào hàng ngũ thế giới. Vậy mà như thế cũng chưa làm vừa lòng họ, hôm nay lại dùng cách không ăn được thì phá cho hôi, trong ngoài cấu kết làm loạn.
Anh đứng lên, nụ cười trên môi cũng tắt đi thay vào đó là khuôn mặt lạnh như băng, trong ánh mắt không giấu đi tia sát khí:
- Đi thôi, về Lý gia
- Vâng
Cô cứ nghĩ mình cứ ở trong khách sạn vài hôm là yên ổn nhưng thật không ngờ, tên họ Lâm kia thật sự tìm đến cô. Đem cô đến bữa tiệc mà hắn ta đã nhắc đến.
Không phải địa bàn của mình Đại Ngọc sẽ không buông thả uống nhiều, chỉ nhấp môi cho có lệ. Ngồi ở bên cạnh Lâm Thiên Ân nhưng vẫn không thể né được những ánh mắt dâm tục lướt qua trên người cô.
Ngồi hồi lâu cũng thấy chán, khi mà cô định kiếm cớ chuồn khỏi đây thì đoạn đối thoại tiếp theo khiến cô ngừng bước.
- Nghe nói lần này Lý Khôi Vĩ trở về người không còn mảnh giáp đúng không? Thật đáng đời, khi xưa gặp thằng nhãi đó lúc nào cũng vênh váo không xem ai ra gì.
Đôi mắt đen của cô khẽ di chuyển nhìn xem người vừa nói ra câu đấy, là một người đàn ông trung niên. Rất nhanh đã có người tiếp lời ông ta:
- Hắn vênh váo cũng là có lí do cả. Lý gia chống lưng, còn trẻ mà thủ đoạn không thua kém một ai, tài cán nhiều đến thế thì làm sao mà không kiêu cho được. Ông cũng già rồi, so bì với người trẻ làm gì?
Người đàn ông kia hừ một tiếng, tức giận nói:
- Một thằng nhóc còn hỉ mũi chưa sạch, lần này bị đâm một nhát đau như thế để xem nó còn dám vênh váo nữa không? Hừ hừ
Ngồi bên cạnh Đại Ngọc, Lâm Thiên Ân chỉ cười cười lắc ly rượu trên tay mà không tham gia vào cuộc nói chuyện này. Nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh mình, thấy trán cô nổi cả gân xanh thì hắn cười thầm trong lòng. Xem ra đi theo Bạch Minh Phong khiến tính tình cũng biết tiết chế rồi.
Càng nói càng hăng, đám người đó càng nói khiến Đại Ngọc càng hiểu rõ, xem ra mấy năm nay Lý Khôi Vĩ thật
sự đắc tội không ít người. Cho đến khi cô nghe một người khác nói:
- Nghe nói Lý gia đã chuẩn bị một cuộc hôn nhân rồi, là với con gái thứ hai của họ Nguyễn.
- Là cái cô gái vừa du học về ấy à?
- Ừ, chỉ cần kết hôn thì kể từ giờ hắn ta không cần sợ sệt gì nữa. Thêm nhà họ Nguyễn chống lưng, hắn có muốn bắc thang lên trời cũng không ai cản nỗi.
Lâm Thiên Ân thật ra cũng đã nghe phong phanh tin này nhưng không hỏi, dù sao đó cũng là chuyện riêng tư. Nhìn Đại Ngọc sắc mặt ngày càng tối đi thì hắn hắng giọng, nhìn một người bạn mình ra ý tứ đừng tiếp tục chủ đề này nữa. Sau đó chủ đề đã được thay đổi, một đám đàn ông cùng đàn bà hợp lại thì nói đến sáng cũng không hết chuyện.
Mà Đại Ngọc nhìn người đàn ông trung niên nãy giờ rất hăng hái nói xấu anh, môi nở nụ cười đẹp nhất mời rượu ông ta. Được mỹ nhân mời lại còn là người bên cạnh Lâm tổng, ông ta làm sao dám từ chối, trong lòng nhảy nhót vui sướng. Nhưng có điều Đại Ngọc kính hết ly này đến ly khác khiến người đàn ông đó sợ xanh cả mặt. Cô còn chưa say, giọng nói êm dịu:
- Sao ngài không uống, không nể mặt tôi được sao?
Lâm Thiên Ân ngồi bên cạnh cũng không cản cô lại, hắn biết trong lòng cô rất tức giận nhưng không thể bộc phát chỉ có thể dùng cách này.
Mà người đàn ông kia bị cô ép đến say, xấu hổ vì gục trước con gái khiến mặt ông ta đỏ lên, không biết đỏ vì rượu hay vì tức nữa.
Những người khác trong bàn thấy tình huống này liền hứng thú, mỹ nhân này nãy giờ vẫn im lặng giờ lại uống giỏi đến thế khiến bọn đàn ông như mấy con két nhào đến muốn thử tài với cô.
Đại Ngọc ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì giận đến phát run, nhìn thấy ý đồ của mình đã đạt được, cô đương nhiên đồng ý so tài.
- Đừng có liều mạng, anh không muốn thu dọn đâu.
Lâm Thiên Ân biết cô định làm gì thì cản lại nhưng Đại Ngọc nghiêng người đến, thì thầm vào tai hắn dùng chất giọng chết người:
- Nhờ Lâm tổng đưa em đến khách sạn vậy.
Sau đó Đại Ngọc thật sự đúng với hai chữ liều mạng, liều mạng uống hết chén này đến chén khác khiến mấy người đó trợn to mắt thán phục. Cô càng uống càng không biết say, chỉ cảm thấy dạ dày mình nóng lên, hốc mắt cũng nóng lên, đầu óc thì vẫn còn tỉnh táo.
Một người trong số đó, cũng là một thiếu gia ăn chơi có tiếng lúc này lại ngưỡng mộ người con gái này, nói:
- Tiểu thư xin một lạy của tại hạ, khâm phục.
Mấy người kia lên tiếng mắng hắn không biết xấu hổ, thế mà lại đi chọc ghẹo con gái người ta. Hắn hừ một tiếng, nhìn sang Lâm Thiên Ân vẫn im lặng ngồi đó rót rượu cho Đại Ngọc:
- Tao đây là thật sự ngưỡng mộ, bọn mày có ngon thì uống tiếp đi để xem ai xấu mặt thì biết?
Đại Ngọc nhìn tên thiếu gia đó, không hiểu sao có chút quen mắt. Nhưng cô cũng gạt ý nghĩ đó qua một bên, nói:
- Còn ai muốn uống tiếp không?
- Mẹ nó ông không tin ông uống không bằng một đứa con gái. Đến đây, ông uống với cô.
Nhưng sự thật đã chứng mình, đến ly thứ mười thì tên đó cũng gục...cùng với nhiều tên khác nữa. Đại Ngọc cười lạnh một tiếng, giọng đều đều:
- Toàn là vô dụng, tôi còn không qua nỗi mà ngồi đó chửi bới người khác á? Các người có tư cách sao, hừ hừ
Lâm Thiên Ân cũng bừng tỉnh, thì ra con nhóc này báo thù cho Lý Khôi Vĩ.
Lần đầu tiên Đại Ngọc uống nhiều đến thế, đầu óc nhanh chóng quay cuồng không còn tỉnh táo, những lời trong lòng cũng không giữ được nữa, hung dữ nói:
- Còn ai nữa, bước lên đây.
Lâm Thiên Ân kéo cô lại, cười khổ:
- Thôi được rồi bà cô của tôi ơi, bị cô hạ gục hết rồi. Giờ anh đưa cô về khách sạn được không?
Đại Ngọc say đến mất lí trí, đâu còn biết gì bị Lâm Thiên Ân lôi đi. Đến khi trước khi bị nhét vào xe thì cô vùng vẫy, mắt mở to quát vào mặt Lâm Thiên Ân:
- Anh mau kêu tên khốn khiếp đó đến đây, tôi chặt hắn thành trăm mảnh cho anh xem.