“ Ông chủ,! ông chủ, anh làm gì ?”
“ Cô bị thương rồi? “
“ Không, tôi không bị thương “, Bối Vy khẽ đẩy anh ra nhưng hình như người đàn ông lại âm thầm tránh đi.
Cố Thiếu Tranh thấy trên cổ cô có vệt máu dài nên nghĩ mà cô bị thường, vết máu cũng đã khô cứng lại người đàn ông vệt qua một nường đưa ra trước mặt cô khiển trách
“ Đây là gì?, còn nói mình không bị thương “
“ Đây không phải máu của tôi, là lúc nãy có cô gái bị tai nạn giao thông tôi cùng Lục Đình đến giúp cô ấy có thể không để ý dính phải máu cô ấy thôi “
Bối Vy vừa nói vừa chà mạnh lên cổ nhưng hình như vết máu vẫn không chà ra được, gương mặt Cố Thiếu Tranh đã biến đổi từ lúc nào, Bối Vy nhìn anh lóe lên tia run rẩy lẽ nào cô nói gì sai rồi, không phải máu của cô thì cô nói không phải thôi hay là đang trách móc cô vì về nhà trễ, Bối Vy mấp máy miệng vừa định nói gì đó liền thấy Cố Thiếu Tranh ôm bụng vào nhà vệ sĩ bên ngoài mặt anh không có biểu hiện gì lạ nhưng Bối Vy có thể nhìn ra có vẻ anh đang rất đau, cô cũng không khỏi lo lắng đứng ngay bên ngoài phòng vệ sinh, tiếng nôn mửa của người đàn ông vang khắp nhà, dáng vẻ của người đàn ông hệt như biểu hiện của phụ nữ mang thai.
“ Ông chủ, anh không sao chứ? “
Cố Thiếu Tranh không trả lời cô, vài giây sau lại bình thản đi ra vẫn là dáng vẻ lạnh lùng đó dường như không có chuyện gì xảy ra, anh chỉ lắc đầu hời hợt rồi đi lại cái tủ nhỏ, Bối Vy vội càng lẽo đẽo theo sau thấy anh uống thuốc gì đó cô liền sực nhớ ra người đàn ông này bị viêm dạ dày nhưng đến mức nôn thóc thế này chỉ có thể là không ăn uống gì.
Bối Vy đi đến nói khẽ
“ Ông chủ, anh lại đau dạ dày à, anh chưa ăn tối đúng không? “
Cố Thiếu Trạch né cô đi lạnh lùng đáp lại
“ Tôi không sao, cô đi ngủ đi "
Bối Vy thở dài bất lực, người đàn ông này lần nào cũng vậy đau thì nói đâu có mất mát gì đâu chứ sao cứ tỏ ra mạnh mẽ vậy làm gì, ngoài anh ra thì cô là người hiểu hơn ai hết bệnh dạ dày này của Cố Thiếu Tranh nặng đến mức nào.
Cô giữ lấy tay người đàn ông kéo mạnh anh đi đến bàn ăn cưỡng ép nhấn anh ngồi xuống.
“ Ông chủ, tôi nấu gì đó cho anh ăn nhé? “
Cố Thiếu Tranh không đồng ý cũng không từ chối.
Bối Vy nhoài người về phía anh, bây giờ không khác gì đang làm nũng với anh, cô nhoài người về phía Cố Thiếu Tranh cười tươi ánh mắt đang vô cùng kỳ vọng anh sẽ đồng ý, Cố Thiếu Tranh không chịu nỗi sự đáng yêu này nếu cô còn nhìn anh bằng ánh mắt đó Cố Thiếu Tranh không chắc bản thân sẽ kiềm chế nỗi, anh tránh đi ánh mắt cô khẽ gật đầu.
Bối Vy bật cười thành tiếng, cô nhanh nhẹn hơn ngày thường cứ mỗi khi vào bếp là sẽ nghiêm túc lạ thường, Cố Thiếu Tranh nhìn bóng lưng cô hìn ảnh người phụ nữ bây giờ chính là hình mẫu của bết bao nhiêu đàn ông, cô bây giờ không khác gì người phụ nữ của gia đình, Cố Thiếu Tranh nhìn cô lại mỉm cười những cũng chỉ được vào giây lại gượng bản thân trở về nét sát khí, lạnh lùng, anh tự hỏi bản thân vì sao mình lại cười, trong lòng người đàn ông đang dáy lên một loại cảm xúc khó hiểu.
Gần nửa tiếng sau
Bối Vy nấu cho anh tận ba món, mùi thơm nứt mũi cô bày ra trước mặt Cố