Bối Vy trở về nhà, cũng đã gần năm giờ vì cảnh quay hôm nay phải ở tận một vùng quê xa xôi cách trung tâm thành phố Oviedo tầm chín mươi ki lô mét phải chịu cơn lạnh từ gió rồi từ nước còn phải đắm mình xuống sông cô vẫn không ngớt đi cơn lạnh rét trong người, mơ mơ màng màng đi vào nhà.
Căn nhà ngập trong biển đêm, u tối xém chút nữa Bối Vy đã đụng phải cạnh bàn, cô mệt mỏi ngồi bệt xuống sofa tự mình ôm cơ thể mình.
Trong màn đêm hình bóng to lớn của một người đàn ông trong bộ áo choàng tắm lặng lẽ đi đến, nhìn người phụ nữ co ro nằm trên sofa, hai mắt người đàn ông híp lại nhưng vẫn mang vẻ bình thản lạ thường, không nói không rằng anh đưa tay bế lấy cô, Bối Vy sắp say giấc thì bị người đàn ông này làm cho giật mình mở to mắt, cô thì thào bây giờ nói ra cũng thấy toàn hơi lạnh bay bổng trong không trung.
“ Ông chủ, anh bỏ tôi xuống, tôi tự đi được “
Hai tiếng ‘ ông chủ ‘ này chính là gọi Cố Thiếu Tranh, từ lần đầu mới gặp đến khi kết hôn cô vẫn luôn gọi anh như vậy, Cố Thiếu Tranh cũng không có phàn nàn gì về chuyện này nhưng chỉ khi nào hai người ở riêng với nhau nếu có người khác ở cùng thì cô cũng rất linh hoạt mà gọi anh một tiếng ‘ chồng ‘.
Đợi cô nói xong thì anh cũng đã bế cô vào phòng rồi, nhẹ nhàng đặt Bối Vy xuống giường cẩn thận đắp kín chăn cho cô nhìn Bối Vy vài giây rồi quay người đi vào nhà tắm vài phút sau trở ra với một thau nước nhỏ và một cái khăn.
Cố Thiếu Tranh hai bàn tay anh thanh thoát dung khăn với nước ấm đắp trên trán cho cô, lúc bế cô lên anh đã biết cô phát sốt rồi, đến khi dung nhiệt kế đo nhiệt độ anh càng khẳng định hơn, cơ thể nhỏ nhắn này đúng là rất dễ đổ bệnh vậy mà những cảnh quay như vậy cô lại không muốn dùng người đóng thế mặc dù cô là một người mắc chứng sợ nước.
Tìm ra được gói thuốc hạ sốt còn sót lại, Cố Thiếu Tranh hòa rồi cho cô uống, ôm người phụ nữ trong lòng mình, bàn tay anh cũng run rẩy theo cơ thể cô, cả cơ thể người phụ nữ trắng bệch đi, người lại lúc lạnh lúc nóng sốt lại cao đến tận ba mươi tám độ rưỡi, khiến Cố Thiếu Tranh lo lắng tột độ.
“ Cô có muốn thay đồ không?, tôi giúp cô thay “, Cố Thiếu Tranh đặt cô nằm lại ngay ngắn nhìn bộ quần áo cũng thấm nước nếu còn mặc cô sẽ càng sốt cao hơn mặc dù không muốn nhưng không còn cách nào khác chỉ đành bỏ qua suy nghĩ thử hỏi.
Bối Vy hoàn toàn chìm vào cơn mê man, cô không trả lời cũng không còn có chút ý thức nào.
Cố Thiếu Tranh không chút do dự cứ thế giúp cô thay đồ, bình thường Bối Vy đều mặt đồ ngủ kín đáo nhưng bây giờ mở tủ quần áo của cô mới biết cô còn có mấy loại váy ngủ có phần hở hang, chắc là vì sống cùng anh nên cô không dám mặc nó nữa, dù sao cũng chỉ là hợp đồng hôn nhân cô chính là không muốn cùng người đàn ông này xảy ra bất cứ chuyện gì.
Cố Thiếu Tranh lại không chọn đồ ngủ bình thường cô hay mang mà thay bằng một cái váy ngủ lụa màu đen mỏng manh, lúc thay cho cô gương mặt người đàn ông bình thản vô cùng, cảnh xuân xanh đẹp đẽ của người phụ nữ hiện ra trước mắt anh lại không có chút phản ứng gì, nhanh chóng thay xong đồ cho cô, nhìn qua vóc dáng mê người của Bối Vy bây giờ anh mới có chút rung động trong lòng, dáng vẻ này của cô quá đỗi xinh đẹp, hệt như một con hồ ly tinh trong lúc ngủ cũng có thể mê hoặc được người khác, Cố Thiếu Tranh tự mình nghiến răng đắp lại tấm chăn cho cô rồi rời đi.
Căn phòng ngủ của anh ở ngay bên cạnh, bên ngoài trời đêm cũng đã vơi dần đi những ánh