“ Trạch Trạch đưa Celena về nhà "
“ Thiếu Tranh em không thể ngủ lại đây sao?“
“ Không được “
Celena từ lúc ăn đã bám lấy Cố Thiếu Tranh không rời, anh ngồi thì cô ta ngồi, anh đứng thì cô ta đứng, hai người như hình với bóng, Bối Ly thì không khác gì ở đợ cô nấu cho hai người ăn, đợi họ ăn xong cô lại dọn xuống rửa bát Celena muốn ăn trái cây cũng bắt Bối Vy cắt cho cô ta ăn, cô chạy đi chạy lại hầu hạ cho cô ta không khác gì hầu nhân, Cố Thiếu Tranh chỉ im lặng như vậy từ lúc có Celena anh trở nên ít nói hơn bình thường cứ như người câm vậy.
Đến khi trời về gần tối, Cố Thiếu Tranh mới bảo Trạch Trạch đưa Celene về mặc cho cô ta cứng đầu đòi ngủ lại, Celena làm mình làm mẩy kiếm đủ mọi lý do chỉ để được ở lại nhưng vẫn bị anh đuổi về, trước khi về Celena còn gặp riêng Bối Vy nói vài chuyện, không biết hai người đã nó gì với nhau chỉ thấy sau đó Bối Vy trở nên buồn bã hẳn.
Đến khi thấy Celena lên xe rồi Bối Vy mới quay đầu vào nhà, từ trong phòng vệ sĩ phát ra tiếng nôn khan lúc nhỏ lúc to, Bối Vy biết kà Cố Thiếu Tranh cô chạy lại đứng ngay trước cửa, có chút lo lắng: “ Ông chủ, anh không sao chứ?, anh lại đau dạ dày à?”
Tiếng nôn đã tắt hẳn nhưng vẫn chưa thấy người đàn ông trở ra, Bối Vy lúc đầu còn bình tĩnh gọi anh càng về sau cô càng trở nên lo sợ, gọi mãi gọi mãi ẫn không thấy người đàn ông đáp lại cũng không thấy anh mở cửa ra ngoài, cô không ngừng xem đồng hồ đã năm phút trôi qua Bối Vy có cảm giác có chuyện không lành cô đi tìm chìa khóa sơ cua, vội vội vàng vàng mở cửa ra.
Cố Thiếu Tranh đã bất tỉnh từ lúc nào, anh nằm la lết trên sàn nhà bên cạnh cáo bồn tắm, quần áo trở nên không ngay ngắn vẫn còn vết nước chua vươn trên khóe miệng, Bối Vy chạy lại dùng nước rửa lại mặt cho anh rồi lay lay gọi mãi người đàn ông, Cố Thiếu Tranh vẫn còn chút ý thức anh khẽ hé mắt nặng nề nói được vài lời: “ Tôi không sao?, giúp tôi lấy thuốc ở trong phòng ngủ “
Bối Vy quá hoảng rồi, cô luống cuống tay chân đỡ lấy anh đứng dậy, nặng nhọc hai người dựa vào nhau Bối Vy đưa anh trở về phòng ngủ, đặt Cố Thiếu Tranh ngồi dựa vào thành giường lung tung cái tủ ở đối diện, Bối Vy hoảng càng thêm hoảng người đàn ông này không biết là mắc bao nhiêu bệnh đến thuốc cũng nhiều như vậy, Bối Vy lấy ra bốn lọ thuốc chạy lại phía Cố Thiếu Tranh.
“ Ông chủ, lọ nào? “
Cố Thiếu Tranh hai bên mày nhíu chặt lại, tay run rẩy lấy một lọ thuốc nhỏ từ tay Bối Vy rồi tự mình uống lấy, Bối Vy đưa ly nước đến cửa miệng anh cẩn thận lau sạch nước chảy dưới cằm, trong lúc lau mồ hôi cho Cố Thiếu Tranh mới biết anh phát sốt, cả cơ thể người đàn ông nóng như bố hỏa, Bối Vy mở lời muốn đưa anh đến bệnh viện nhưng người đàn ông lại thấy phiền phức không thích đến bệnh viện, Cố Thiếu Tranh chính là người đàn ông như vậy, anh vì công việc không ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ nên không chỉ có mỗi dau dạ dày còn bị thiếu máu rồi mất ngủ, còn có bệnh về thần kinh nhưng có chết cũng không muốn bước chân vào bệnh viện, Bối Vy cũng không biết tại sao chỉ biết nếu người đàn ông đã nói không thì cô cũng không dám làm trái.
Bối Vy chỉ đành dùng cách truyền thống giúp hạ cơn sốt cho anh, Cố Thiếu Tranh nằm trên giường hỗn hễn mặc cho Bối Vy làm gì thì làm, cô đăp khăn ấm kên trán đi lại đóng chặt cửa sổ không cho gió lọt vào rồi đi lại tìm thử xem có thuốc hạ sốt hay không nhưng cứ tìm mãi cũng không thấy thứ thuốc nào liên quan đến cảm sốt, cô cũng không hiểu về thuốc nên không dám cho anh uống bậy.
“ Ông