Choảng
Choảng
Choảng
Bên trong phòng Cố Thiếu Tranh liên tục vang lên tiếng đổ vỡ, va chạm cùng tiếng gào thét của người đàn ông, Cố Thiếu Tranh không còn kiểm soát được bản thân mình nữa, một khi phát bệnh người đàn ông sẽ nhìn mọi thú trong tầm mắt đều hóa kẻ thù ngay cả bản thân mình anh cũng cuồng dại là cấu xé, mọi khi có Trạch Trạch sẽ ngay lập tức cho anh uống thuốc nhưng hôm nay nó đã bộc phát vượt giới hạn ngay cả đến chuyện uống thuốc anh cũng không nhớ đến nữa.
Mọi thứ trong phòng đều bị người đàn ông mang ta phát tiết, cánh cửa thủy tinh vỡ nát rơi khắp phòng, cơ thể anh cũng đầy vết thương rỉ máu nhưng vẫn không làm nguôi ngoai được cơn thịnh nộ của anh.
Bên ngoài Bối Vy càng lúc càng tăng độ sợ hãi, mặc cho cô có khẩn thiết từ trấn an đến dỗ dành thậm chí là quát tháo người đàn ông bên trong vẫn không chịu mở cửa, Bối Vy không tưởng tượng được cảnh đổ nát bên trong đó càng không dám tượng tưởng Cố Thiếu Tranh đang trở nên thế nào, cô biết anh sẽ lấy bản thân mình ra để tự mình trút giận nhưng cô không muốn thấy anh bị thương càng không muốn thấy anh xảy ra chuyện, Bối Vy khóc nấc lên trái tim cô đau đến nỗi thở không đều rồi
“ Thiếu Tranh, mở cửa cho em được không?, đừng dọa em mà Thiếu Tranh,!.
Thiếu Tranh mở cửa, em sợ lắm, anh đừng có chuyện gì “
Bối Vy đấm cửa kêu than tay cũng chảy xước chảy cả máu rồi nhưng ngoài những tiếng động vỡ nát ra thì không nghe thấy tiếng anh đáp lại, nỗi sợ trong người phụ nữ ngày càng lớn, Bối Vy đau lòng cũng có giận dữ, đau vì anh đang một mình trong đó giận vì anh không quan tâm đến nỗi sợ của mình dành cho anh.
Cố Thiếu Tranh vẫn luôn như vậy lúc nào cũng tự mình chịu đựng, bên ngoài anh lạnh lùng, cứng miệng nhưng bên trong rất dễ đổ vỡ lại còn là người rất cô độc, là một tên đàn ông lãnh khốc nhưng mềm yếu.
“ Cố Thiếu Tranh, anh nghe em không, mở cửa cho em!.
đừng làm sợ Thiếu Tranh, mở cửa cho em được không?,! Thiếu Tranh em không đi, em không bỏ anh một mình đâu mà,! làm ơn ra đây với em “
Bối Vy khóc than sướt mướt cô khóc đến sức cùng lực kiệt mà khụy xuống, cúi rạp đầu ôm chặt bên ngực trái mình, tim cô đau lắm, rất đau! làm sao tên đàn ông này lại có thể vô tâm đến vậy cô sắp bị anh bức đến chết rồi, anh vẫn không chịu hé lấy nửa lời với cô.
Tiếng động một lúc một dữ dội hơn, không biết đã trôi qua bao lâu mà Bối Vy đã khóc đến sưng húp hai mắt, nước mắt nước mũi chảy nhễ nhại khắp mặt.
Hơn hai mươi phút sau bên trong không còn tiếng động gì nữa, từ một cơn động đất liền trở nên im bặt, trầm lặng đến đáng sợ, ngay cả tiếng gầm của Cố Thiếu Tranh cũng không còn nghe thấy, Bối Vy bị dọa mất cả hồn lẫn vía cô ôm mình thở gấp, mặc cho hai bên mu bàn tay rỉ đầy máu lần này cô gõ cửa mạnh hơn, liên tục hơn cùng tiếng thút thít ngắt đoạn vang lên.
“ Cố Thiếu Tranh, anh làm sao vậy?, Cố Thiếu Tranh trả lời em,! Thiếu Tranh à, nghe thấy em không,! Thiếu Tranh, em lo cho anh lắm, mở cửa cho em, Thiếu Tranh à,!.
em yêu anh, làm ơn ra đây với em “
Cạch
Cố Thiếu Tranh mở mạnh cửa rũ mắt nhìn xuống người phụ nữ ngồi bệt trền nền đất lạnh nấc lên từng tiếng xót xa, gương mặt anh tối sầm lại không còn dáng vẻ của một đứa con nít nữa, lần này thật sự là Cố Thiếu Tranh, người đàn ông vẫn còn rất tức giận với những việc vừa xảy ra.
Cố Thiếu Tranh không nói không rằng anh mạnh mẽ bế thốc cô lên quay người vào phòng.
Bối Vy không nhìn ra được sự khác thường của anh chỉ thấy nhẹ lòng khi anh cuối cùng cũng chịu mở cửa, cô bị anh bế chặt trong lòng cũng rất ngoan ngoãn nép chặt vào ngực anh không chút tránh né, nhìn đống đổ nát trong phòng cô thiết nghĩ vừa rồi là một trận tận thế khủng khiếp thế nào, cánh cửa kính ngoài lan can cũng nứt vở tan nát, gió đêm lạnh lẽo