Trước khi hai người sống chung một nhà Trạch Trạch đã nhắc đi nhắc lại với cô rằng
[ Phu nhân, ông chủ có bệnh trong người là hội chứng hưng phấn quá mức một khi mắc bệnh sẽ trở nên điên cuồng còn có thể đánh người, nếu sau này ông chủ có lỡ làm cho cô bị thương cũng đừng trách anh ấy, gần mười năm qua anh ấy đối mặt với căn bệnh này cũng rất khổ sở, tôi hy vọng cô sẽ không vì chuyện này mà ghét bỏ ông chủ ]
Bối Vy ậm ừ mặt đỏ bừng lên không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, giọng rất nhỏ
“ Cố Thiếu Tranh, anh cũng yêu em đúng không?, anh có thể thử yêu em được không?“
Bối Vy mạnh mẽ đứng dậy đi đến ôm lấy người đàn ông, những ngón tay cô len lõi vào bên trong những lọn tóc ươn ướt của anh, Bối Vy cúi đầu hôn lên làn tóc đó với rồi khẳng định với anh rằng
“ Em sẽ không rời bỏ anh, Cố Thiếu Tranh anh nhớ rõ cho em, dù sau này có chuyện gì Bối Vy em cũng không rời xa anh, em không muốn xa anh càng không thể sống thiếu anh, em đã quen với việc có anh bên cạnh mình vậy nên nếu không phải chính miệng anh nói không cần em nữa thì em chắc chắn sẽ không đi đâu đâu,! Cố Thiếu Tranh, Bối Vy yêu anh, thật sự rất yêu anh “
Lời nói thốt ra hết Bối Vy lập tức bị người đàn ông chiếm lấy khuôn miệng mình, Cố Thiếu Tranh có thô bạo cũng có dịu dàng hôn mạnh lấy cô, Bối Vy thả lạc hồn phách chìm đắm mê man vào nụ hôn của anh, Cố Thiếu Tranh không chỉ hôn mà tay còn trở nên rạo rực lên rồi xuống bờ mông không to cũng không nhỏ của người phụ nữ, anh dường như đang đổi cách thức trút giận dành cho cô, bàn tay người đàn ông nóng bỏng luồn vào lớp áo ngủ của Bối Vy tàn bạo bóp lấy hai đồi núi cao bên trong đó.
Không chỉ là hôn môi, nụ hôn của anh còn trải đều khắp khuôn mặt cô từ lông mày đến mi mắt, cánh mũi, hai bên má không sót một ngóc nghách nào, còn chưa kịp thở người đàn ông đã như hổ đói vùi đến cắn lấy hõm cổ Bối Vy điên cuồng gặm nhắm, chiếc cổ trắng bệch vậy mà chưa bao lâu dã bị anh nhuộm chi chít đầy vết đỏ đỏ có nhỏ cũng có to, anh như phát điên khi càng chạm vào thân thể người phụ nữ như một kiều thuốc phiện nó đang khiến anh hưng phấn, một liều không đủ chỉ muốn thêm liều nữa rồi liều nữa.
Bối Vy cảm xúc lẫn lộn không kiềm được mà trở nên bối rối, cô cơ đứng người hòi lâu nhận ra bản thân đang quá tẻ nhạt sợ sẽ làm anh mất hứng liền bắt đầu cởi bỏ nỗi e sợ trong lòng đáp lại anh, cô cũng hôn lấy anh cánh lưỡi cô mạnh bạo nhưng cũng không giống được sự thiếu chuyên nghiệp mà sục sạo trong buồng miệng của người đàn ông, càng hôn cô càng cảm thấy bản thân trở nên mê loạn mà điên dại hoàn toàn đánh mất bản thân mình vì bị anh đưa đường dẫn lối cô khô hề hay biết rằng cái áo ngủ của mình đã từ lúc nào rời khỏi cơ thể đang nằm cô đơn trên mặt sàn, lúc cô nhận ra điều đó là lúc Cố Thiếu Tranh đang ham m.uốn cắn m.út đầu t/i nho nhỏ đã cứng lên.
Bối Vy mê man cất giọng khe khẽ
“ Thiếu Tranh, em khó chịu! cảm giác rất lạ, anh dừng lại một chút được không ? “.
Cố Thiếu Tranh cũng tò mò muốn biết thêm anh nhã đồi núi của cô ra khỏi miệng thay vào đó là dùng tay xo.a nắn nó thành vô hình vạn dạng, giọng trầm trầm đến run người cất lên
“ Khó chịu chỗ nào?, để anh giúp em,! chỗ này hay chỗ này “
Vừa nói anh vừa tăng lực đạo lên hai đồi núi cô, tay từ từ trượt xuống nơi đáy quần người phụ nữ phát tín hiệu như muốn thứ bên trong đó biết đến sự xuất hiện của anh.
Bối Vy nắm lấy tay anh ngăn lại, hai mắt đã ngập nước mơ mơ màng màng bất chấp lắc đầu
“ Đừng mà Tranh, em khó chịu,!