Ngoan lắm.
Mặc dù cô biết anh muốn nói rằng cô khá hướng nội, ít nói nhưng hai chữ ấy vẫn làm đầu óc cô trên mây suốt cả ngày hôm nay.
Liên tục nhiều ngày sau đó, lúc nào cô cũng nhớ về Lý Ngật Châu của sáng hôm ấy và cũng như luôn mong đợi cuối tuần hãy đến thật nhanh để có thể đến nhà anh làm bài tập.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từng ngày trôi qua, thấm thoát thứ bảy đã đến.
Trưa hôm nay, sau khi cơm nước xong xuôi, cô nhận được tin nhắn của Hứa Đình Ưu hẹn mười phút nữa gặp nhau tại cổng sau.
Thế là con tim vốn dĩ đã bình tĩnh hơn phần nào trong mấy ngày qua của Phương Nam Chi bỗng chốc trở nên bồi hồi. Tâm trạng ấy khiến cô không khỏi đặt một dấu chấm hỏi to đùng về việc mình đến nhà anh thì liệu có thể tập trung học được không, thế nhưng cô lại không nỡ từ chối lời mời đầy hấp dẫn ấy.
“Phương Liễu Liễu! Nhanh lên bà nội, tớ chờ cậu hai phút rồi đó, làm gì mà rề rề thế hả!” Cô vừa ra khỏi phòng học thì nhìn thấy Hứa Đình Ưu đang đứng ở cách đó không xa vẫy tay với mình.
“Tớ đến ngay đây!” Phương Nam Chi vội vàng bước tới chỗ cô ấy nhanh hơn.
Bởi vì hồi nãy ở nhà cô soi gương đi soi gương lại, chắc chắn bản thân đã tươm tất rồi mới ra ngoài nên mới hơi muộn giờ.
“Muộn một chút cũng không sao, tớ ước gì có người đi trễ giùm tớ để đến nhà anh Ngật Châu trễ đây.” Hứa Nguyên Hạo rầu rĩ than thở.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Đình Ưu: “Thế sao em không tự đi muộn đi?”
Hứa Nguyên Hạo: “Em đâu dám!”
Hứa Đình Ưu khẽ hừ lạnh: “Em sợ anh Ngật Châu tới mức đó thì bảo mẹ thuê gia sư cho rồi.”
Hứa Nguyên Hạo trợn trắng mắt: “Thuê gia sư thì phải học ở nhà, bị mẹ rình mãi thì có dám ho he gì đâu, thà đến nhà anh Ngật Châu còn hơn. Mặc dù ông anh này cũng đáng sợ chán nhưng ít ra còn đỡ hơn là học mà có mẹ.”
Hứa Đình Ưu cũng biết giả thuyết này có thật, nếu không thì cô ấy đã chẳng cùng với Hứa Nguyên Hạo “mắt to tròn long lanh lóng lánh” cầu cứu Lý Ngật Châu rồi, cô ấy chỉ khịa thằng em mình cho vui thôi.
Phương Nam Chi đang đi cùng họ nghe vậy thì hơi ngẩn người: “Đáng sợ ấy hả?”
Hứa Đình Ưu thở dài: “Tớ quên nhắc cậu, anh Ngật Châu nghiêm khắc lắm đấy, hễ dạy ai là nghiêm dữ lắm luôn, hồi trước học cấp hai bọn tớ được anh ấy dạy kèm đấy.”
Hứa Nguyên Hạo gật đầu lia lịa: “Đúng đó, đúng đó, đúng đó, câu nào anh ấy dạy rồi mà vẫn làm sai là ăn chửi té tát cho xem. À, không nghiêm túc nghe giảng thì anh ấy càng mắng nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Nam Chi: “...”
Cô vẫn không tài nào tưởng tượng ra cảnh tượng đó nổi.
Ba người vừa trò chuyện vừa đi, khoảng mười phút sau, họ đã đến trước nhà Lý Ngật Châu.
Dễ thấy Hứa Đình Ưu và Hứa Nguyên Hạo đã quá quen thuộc với nơi này, nhà anh không đóng cửa thì cả hai cứ thế nghênh ngang đi vào, Phương Nam Chi cũng theo họ vào trong. Sau khi vào nhà của Lý Ngật Châu, cô quan sát xung quanh theo phản xạ.
Lý Ngật Châu ở cùng một khu chung cư với nhà họ nên đáng lẽ ra bố cục trong nhà sẽ giống nhau. Song, mãi đến khi bước chân vào đây, Phương Nam Chi mới nhận ra rằng nhà anh khác hẳn nhà hai người cả về cách bài trí lẫn kiến trúc.
Có lẽ lúc sửa sang lại nhà cửa, gia đình Lý Ngật Châu đã đập vài bức tường để xây lại.
Nhà ở khu chung cư này đều thuộc dạng biệt thự rộng lớn, nhà của cô và hai chị em sinh đôi này đều được xây theo lối kiến trúc châu Âu sang trọng, còn nhà của Lý Ngật Châu thì mang đậm phong cách cổ điển của nước Mỹ.
Phòng khách rộng thênh thang với gam màu chủ đạo là màu cà phê, ánh sáng xuyên qua cửa sổ sát đất khổng lồ, hắt xuống sàn nhà, tổng thể tạo nên một bầu không khí lãng mạn nhưng cũng mang nét êm đềm, nhàn hạ chiều hôm.
Màu đen được phối cùng với màu cà phê, sự kết hợp màu sắc của lò sưởi trong nhà, ghế sô pha, tủ... đều cho thấy người chọn chúng có gu thẩm mỹ rất cao, khiến cho lúc người ta bước vào tưởng như lạc vào một trường quay, còn đây chính là nơi ở của nhân vật chính.
Tất cả những vật trang trí trong ngôi nhà đều được thiết kế kỹ lưỡng đến từng chi tiết, dù vậy nó vẫn không mất đi sự ấm áp của đời sống thường ngày, cho thấy đây chính là nơi ở của người đã tạo nên lối bài trí này.
Phương Nam Chi đang ngắm nhìn thật kỹ thì tiếng bước chân vọng đến từ cầu thang, cô ngước mắt lên, nhìn thấy Lý Ngật Châu đi xuống.
Vì trong nhà bật lò sưởi đủ ấm nên anh chỉ mặc một chiếc áo thun tay dài màu trắng, cổ tròn và quần màu xám thẫm đầy thoải mái. Có lẽ Lý Ngật Châu mới đi tắm, vừa sấy tóc xong nên tóc hơi bù xù, mấy sợi tóc rủ xuống trước trán một cách tự nhiên.
Người con trai ấy đang ở độ tuổi nằm giữa thiếu niên và người lớn, vừa mang nét trưởng thành nhưng cũng có gì đó bồng bột của tuổi trẻ, hai loại khí chất tuy trái ngược nhưng vì đó là anh nên thu hút ánh nhìn của người ta cực kỳ.
“Tới rồi à?” Lý Ngật Châu đi xuống, tới trước mặt họ rồi chỉ vào phòng đọc: “Mấy đứa vào đi, lấy bài tập của tuần này ra, cả mấy bài kiểm tra gần đây nữa.”
Hứa Nguyên Hạo ngồi xuống ghế sô pha: “Sao tụi em mới tới mà anh đã bắt học rồi! Anh Ngật Châu, hay bọn mình ăn trái cây, nghỉ ngơi chút ạ?”
Lý Ngật Châu liếc cậu ấy: “Đừng để anh nói lần thứ hai.”
Rõ ràng anh không hề nặng lời nhưng chẳng hiểu sao ánh mắt của anh lại có phần nghiêm khắc.
Phương Nam Chi giật thót tim, cũng nghiêm túc lại theo phản xạ.
Còn Hứa Nguyên Hạo thì phản xạ nhanh hơn nữa, cậu ấy xách cặp chạy nhanh như bay tới phòng đọc.
Hình như cô đã biết sẽ thế nào khi anh nghiêm khắc rồi.
phòng đọc rất lớn, có một cái bàn thật dài, cho dù lấy thêm vài cái ghế nữa vào đây thì vẫn dư sức cho cả ba người họ ngồi.
Sau khi ba người ngồi thành một hàng, Lý Ngật Châu mới đi vào. Đầu tiên anh cầm bài kiểm tra của Hứa Nguyên Hạo lên xem một lát rồi chuyển sang Hứa Đình Ưu, xem xong thì nhíu chặt mày.
Đến khi anh đi tới chỗ của Phương Nam Chi theo thứ tự mà cô đang ngồi để xem bài kiểm tra, cô nơm nớp nín thở, chỉ dám lén lút quan sát sắc mặt của anh. Mặc dù thành tích của cô khá cao trong cả bọn nhưng cô không hề tự tin chút nào khi đứng trước mặt Lý Ngật Châu.
“Phương Nam Chi, đi với tôi, em sẽ làm bài ở ngoài kia.” Anh đặt bài kiểm tra xuống, thình lình thốt một câu.
Phương Nam Chi: “Dạ?”
Lý Ngật Châu: “Trình độ của em đã vượt xa hai đứa kia rồi, em ra ngoài làm bài tập trước để lúc tôi dạy kèm hai đứa nó khỏi quấy rầy em. Chút nữa tụi nó làm xong, nếu em có gì không hiểu thì tôi sẽ ra dạy riêng em.”
Phương Nam Chi ngây ra như phỗng, chấn động trước hai từ “dạy riêng” ấy, mãi một lúc sau mới lắp bắp đáp: “Em không sao đâu ạ... Anh không cần dạy luôn cũng được, em sẽ tự làm một mình ạ.”
Lý Ngật Châu nói: “Điểm số của em khá tốt nên dạy em không phiền gì cả đâu.”
Dứt lời, anh nhìn về phía cặp chị em kia: “Hai đứa này mới đáng lo này.”
Cuối cùng, Phương Nam Chi ra cái bàn trong phòng đọc mở ở ngoài làm bài tập một mình.
Còn Lý Ngật Châu thì ở lại phòng đọc để dạy hai chị em, vì cửa khép hờ nên cô không nghe rõ tiếng nói chuyện bên trong.
Lúc mới đầu cô còn hơi thơ thẩn, sau đó nghĩ lại, không thể để Lý Ngật Châu nghĩ cô không chăm chỉ làm bài được bèn tập trung đặt bút viết.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, cô đã làm xong hai tờ bài tập gồm tiếng Anh và toán, chỉ còn bí mỗi câu cuối cùng của đề môn toán.
“Giải sai hướng rồi.” Đột nhiên, một giọng nói vang lên ở phía sau cô.
Phương Nam Chi giật mình, quay ngoắt đầu lại. Từ nãy đến giờ cô cặm cụi tìm cách giải đề nên không phát hiện Lý Ngật Châu đã ra khỏi phòng đọc và đi đến sau lưng mình.
“Sao ạ?”
Lý Ngật Châu chỉ vào câu cuối cùng: “Bắt đầu từ nơi này là sai hướng rồi.”
Phương Nam Chi nhìn về phía nơi anh chỉ. Cô làm câu này đến lần thứ hai rồi mà vẫn không giải được, điều đó làm cô không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.
“Cần tôi chỉ luôn không?”
Phương Nam Chi rón rén trả lời: “... Được không ạ?”
Lý Ngật Châu kéo ghế ngồi cạnh cô rồi thản nhiên nói: “Dì Hoàng bảo em đến đây để học mà, có gì đâu