Một ngày trước khi tới thành phố Minh Hải, dì giúp việc nhà Lý Ngật Châu mang mấy đơn hàng giao nhanh từ chỗ nhận hàng ở khu chung cư gần đó về nhà.
"Ngật Châu, mấy đơn hàng này đều ghi tên cháu, đều là đơn hàng giao nhanh của cháu." Dì gọi Lý Ngật Châu lại.
Lý Ngật Châu liếc nhìn sang: "Gần đây cháu không mua gì cả, ai gửi thế ạ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không mua gì à, vậy chắc là mấy cô gái kia gửi cho cháu đấy." Dì cười ha hả nói, khoảng thời gian này gần như tuần nào cũng nhận được mấy đơn hàng giao nhanh, phần lớn đều không ghi tên.
Lý Ngật Châu không phản ứng gì, ngồi xuống ghế sofa, tiện tay lật xem tạp chí ở trên bàn trà: "Không nhận hàng, dì trả về đi ạ."
"Dì cũng đã lấy rồi, đã ký nhận rồi. Hơn nữa đều là tấm lòng của con gái nhà người ta, trả về cũng không hay lắm, làm người ta đau lòng làm gì, cháu nhận lấy đi."
Ba mẹ của anh ít khi ở nhà cho nên Lý Ngật Châu có quan hệ rất thân thiết với dì giúp việc, anh nghe vậy thì cảm thấy có chút bất đắc dĩ nói: "Dì ơi, ngày mai cháu phải đi rồi."
"Đúng vậy, chính là bởi vì phải đi nên không được làm người khác đau lòng."
Lý Ngật Châu cũng hết cách với dì.
Dì nói: "Vậy dì mở ra cho cháu xem thử nhé?"
"Không cần đâu ạ." Lý Ngật Châu cũng không có hứng thú, anh cầm sách đi lên lầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dì nhìn theo bóng lưng của anh, thở dài. Đứa bé này bình thường nhìn có vẻ lễ phép lại hoà nhã, những lúc như thế này lại rất vô tình.
Lý Ngật Châu cũng không để chuyện này trong lòng, sau khi thu dọn hành lý của mình xong thì anh cũng đi nghỉ ngơi. Tới giờ cơm tối, anh xuống lầu, vốn dĩ anh định đến phòng bếp nhưng lúc đi ngang qua phòng khách anh chợt dừng lại, nhìn về phía mấy món đồ đặt trên bàn trà.
Mô hình... Bảo tàng Perot.
Lý Ngật Châu nhanh chóng đi tới, ngồi xổm xuống nhìn ngắm nó, giống y như đúc đến cả tỉ lệ thu nhỏ cũng rất hợp lí, thợ làm mô hình mà lại có thể làm tinh xảo như thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng theo những gì anh biết, bản thân viện bảo tàng này cũng không bán mô hình của bảo tàng.
Trừ khi có người cố ý tìm một phòng làm việc chuyên nghiệp để làm ra.
"Cái đó là dì lấy từ trong gói hàng ra đấy, dì thấy nó thực sự rất đẹp nên bày nó ở đó chờ cháu tới xem thử. Ngật Châu, cái này là gì vậy?" Dì đi ra từ phòng bếp, thấy anh thích thú nhìn món đồ nên hỏi.
Lý Ngật Châu: "Đây là một viện bảo tàng khoa học và tự nhiên ạ."
"Thế à, tại sao người đó lại tặng cháu cái này?"
Lý Ngật Châu cũng không biết, anh cũng cảm thấy rất tò mò.
Chẳng lẽ là vì tấm ảnh đại diện trên WeChat? Nhưng trên ảnh đại diện chỉ là một khu vực ở bên cạnh viện bảo tàng, vậy mà lại có người có thể nhìn ra.
Dì thấy anh im lặng thì bật cười, xem ra món quà này rất hợp lí, hiếm khi thấy anh chăm chú ngắm nhìn món đồ mà người khác tặng như thế.
Cũng không biết là cô gái nào mà lại hiểu rõ anh như vậy...
Ở phía bên kia, Phương Nam Chi cũng nhận được điện thoại từ "phòng làm việc Thiên Dương" gọi tới, báo cho cô biết mô hình đã được gửi đi dưới hình thức ẩn danh, cũng đã được ký nhận.
Phương Nam Chi nói cảm ơn rồi cúp điện thoại.
Nói tới phòng làm việc Thiên Dương, đó là phòng làm việc duy nhất cam kết có thể làm ra mô hình thu nhỏ giống với tỉ lệ thật của bảo tàng Perot, sau khi quyết định tặng sẽ tặng món quà tốt nghiệp này cho Lý Ngật Châu, cô đã dùng thời gian ngoài giờ học tìm trong rất nhiều phòng làm việc mới tìm ra được phòng làm việc này.
Sau khi thanh toán tiền đặt cọc, Phương Nam Chi lại bất ngờ phát hiện ra Tống Sơ Tuyền cũng tặng quà cho Lý Ngật Châu.
Lúc ấy bởi vì hiểu lầm Tống Sơ Tuyền và anh có tình cảm với nhau cho nên cô vốn dĩ đã định sẽ không tặng mô hình này cho anh.
Nhưng mà ai ngờ đó chỉ là một sự cố hết sức buồn cười, vì vậy cô vẫn cho người gửi món quà này tới, chỉ có điều không để tên cô.
Một là vì cô nghe bạn học trong lớp nói có rất nhiều nữ sinh tặng quà tốt nghiệp cho anh, những món quà kia nếu có thể trả về gần như đều bị trả về.
Hai là dưới tình huống như vậy tặng quà cho anh dường như sẽ khiến người khác biết ý tứ của cô cũng giống như những nữ sinh kia. Dĩ nhiên, cô vốn dĩ có tình cảm như vậy với anh nhưng cô không muốn để người ta biết...
Cô cảm thấy hình như anh rất thích viện bảo tàng đó, nếu vậy thì chắc anh cũng sẽ thích mô hình kia, vậy là đủ rồi.
Phương Nam Chi nhận được cuộc điện thoại của phòng làm việc, tâm trạng rất tốt, cô xách bình tưới cây, khe khẽ ngâm nga một bài hát, đi ra ngoài ban công tưới nước cho hoa.
Kết quả vừa mới tưới xong chậu hoa đầu tiên, ngước mắt lên đã thấy Hứa Nguyên Hách đang ở ban công sát ngay bên cạnh nhà.
Người kia cũng không ngờ sẽ gặp cô cho nên cũng ngẩn người một lát.
Sau chuyện lần trước, thật ra khi Phương Nam Chi gặp anh ấy, cô vẫn cảm thấy rất lúng túng, cô hồi tưởng lại chuyện mình bày tỏ với người ta trong giấc mơ thì da đầu lại bắt đầu trở nên ê ẩm.
Thế là cô vội vàng khách khí lên tiếng chào hỏi người ta rồi nhanh chóng quay về phòng.
Hứa Nguyên Hách: "..."
Anh ấy còn chưa nói được một câu nào.
Nhìn cửa phòng đối diện đóng chặt, anh ấy nhớ lại đêm hôm đó. Lúc ấy, sau khi nhận được điện thoại của Lý Ngật Châu, anh ấy mới vừa xử lý xong chuyện của Hứa Đình Ưu, vốn dĩ anh ấy chỉ muốn đi xem thử Phương Nam Chi khi say rượu có quậy phá gì hay không, kết quả là phát hiện cô ngoan ngoãn nằm ở đó, âm thầm mà chảy nước mắt.
Anh ấy cũng không biết lúc đó mình nghĩ thế nào, dù sao sau khi anh phản ứng lại thì anh ấy cũng đi đến đưa khăn giấy cho cô. Ai ngờ đột nhiên lại nghe thấy những lời tỏ tình của Phương Nam Chi...
Lúc đó, tuy cô đã uống say nhưng lúc nói ra những lời kia lại cực kỳ nghiêm túc, thậm chí anh ấy còn cảm thấy rốt cuộc mình cũng hiểu được sức nặng của chữ "thích" mà bản thân đang đối diện nặng đến mức nào.
"Là hiểu lầm! Em không thích anh ấy, em không nhớ gì hết..." Lời phản bác mà hôm ấy cô nói đột nhiên hiện lên trong đầu.
Hứa Nguyên Hách nhíu mày.
Kỳ lạ thật, đột nhiên anh ấy nghĩ đến chuyện này làm gì.
Cô có thích anh ấy hay không liên quan quái gì đến anh ấy, anh ấy cũng không thích cô.
...
Mấy ngày sau, Hứa Nguyên Hách, Lý Ngật Châu đều lần lượt rời đi, chuyển tới thành phố Minh Hải học đại học.
Mà sau khi