Việc Lý Ngật Châu đại diện cho các sinh viên khóa trên lên đọc diễn văn cũng không phải là chuyện gì quá bất ngờ.
Sau khi lễ khai giảng kết thúc, mọi người đi ra ngoài.
Trên đường quay về phòng học, La Giai Giai vẫn còn tiếp tục hỏi cô về Lý Ngật Châu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tớ với anh ấy chỉ là… Bạn học của nhau, cũng có không thân thiết lắm đâu.”
Phương Nam Chi cũng không biết nên nói như thế nào. Nếu như nhất định phải kể thêm một mối quan hệ nào đó giữa hai người họ thì liệu cô có thể nói họ từng là hàng xóm của nhau hay không? Dù sao hai người họ cũng từng ở chung trong một khu chung cư.
“Vậy hồi học trung học, trông anh ấy cũng như thế này à?”
Phương Nam Chi: “Ừm, trước đây anh ấy là một nhân vật nổi tiếng ở trong trường.”
“Vậy thì hai người đều là người nổi tiếng rồi, sao có thể không quen nhau được!” La Giai Giai huých nhẹ vai cô: “Nam thần và nữ thần mà không hẹn hò yêu đương với nhau thì chán quá.”
Phương Nam Chi lập tức đỏ mặt: “Cậu nói linh tinh gì vậy… Tớ có phải người nổi tiếng gì đâu.”
“Với ngoại hình này của cậu, sao có thể không phải nhân vật có số có má trong trường được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày đầu tiên, khi nhìn thấy Phương Nam Chi, ba người bọn họ ở cùng phòng ký túc xá với cô đều được một phen sững sờ.
Tóc dài, váy trắng, đẹp đến mức không gì sánh nổi. Mặc dù nét mặt của cô có phần hơi lạnh nhạt nhưng vóc dáng thì không hề “lạnh” chút nào, đường cong chữ S được chiếc váy ngắn tôn lên thực sự trông rất gợi cảm.
La Giai Giai cảm thấy Phương Nam Chi là cô gái xinh đẹp nhất, có khí chất nhất trong số tất cả những người cô ấy từng gặp ở ngoài đời thực suốt từ nhỏ tới lớn.
Ngoại hình như vậy mà còn không phải nhân vật nổi tiếng trong trường, vậy thì trước đây trường của Phương Nam Chi phải có nhiều nhân vật đẳng cấp tới cỡ nào cơ chứ.
Đấy là Phương Nam Chi vẫn còn chưa nói cho họ biết, vào năm học mà cô học chung trường cấp ba với Lý Ngật Châu, cô chỉ là một cô gái không hề có chút tiếng tăm gì. Lúc đầu, ngoài anh ra, không hề có bất kỳ ai chú ý tới cô.
Cô hoàn toàn không phải là nữ thần của trường.
“Tóm lại là không phải, cậu đừng tưởng tượng xa xôi nữa.”
La Giai Giai cảm thấy thực sự đáng tiếc: “Được thôi... Không biết anh khóa trên này đã có bạn gái chưa nhỉ?”
Mạnh Thanh nói: “Tớ thấy trên mạng không có ai nói là có, vậy chắc là chưa có đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Nam Chi khẽ chớp mắt.
Hơn một năm qua, cô không hề biết gì về chuyện tình cảm của anh, cô từng đoán là chưa có, cũng từng đoán là đã có rồi nhưng từ trước tới giờ, cô không muốn tìm cách chứng thực chuyện này, chỉ lo vùi đầu vào trong núi sách vở, đề thi, tự nhủ với mình rằng, đừng nghĩ tới những chuyện đó nữa.
Thế nhưng lúc này đây, khi nhận được câu trả lời là chưa, cô vẫn cảm thấy vui vẻ, vui đến nỗi không sao kìm nén được.
Lương Điềm: “Chưa có thật đấy, tớ cũng xem bài đăng ấy rồi. Cơ mà bài đó cũng nói là có nhiều người theo đuổi anh ấy lắm. Ồ, Giai Giai, cậu có hứng thú à? Vậy thì cậu cũng xông lên đi.”
La Giai Giai: “Thôi, tớ chịu, khéo chưa thành công đã thành ma rồi.”
Mạnh Thanh đọc bài đăng xong nói: “Đúng là dễ thành ma thật đấy, nghe nói anh khóa trên này từ chối các bạn nữ mà chẳng thèm nể mặt chút nào đâu.”
Phương Nam Chi: “...”
Chuyện này thì cô cũng biết. Vậy nên, dù hiện tại đã thi đậu trường Đại học Minh Hải nhưng cô vẫn không tỏ tình với anh.
Điều hiện tại cô phải làm đó chính là trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
…
Một tuần sau khi khai giảng năm học mới, các câu lạc bộ trong trường bắt đầu tuyển thêm thành viên mới.
Hôm đó, trên sân trường có rất đông tân sinh viên, quầy tuyển thành viên nào cũng đều ra sức tuyển thêm thành viên mới.
Bốn người trong ký túc xá của Phương Nam Chi cũng rủ nhau đi xem thử. Lương Điềm thích nhảy nên ngay lập tức bị một câu lạc bộ Hip-hop hấp dẫn, La Giai Giai tham gia câu lạc bộ trượt patin, cô ấy cho rằng trong câu lạc bộ trượt patin có rất nhiều anh chàng đẹp trai.
Phương Nam Chi và Mạnh Thanh vẫn chưa tìm được câu lạc bộ nào để tham gia nên tiếp tục đi dạo loanh quanh, cuối cùng hai người họ phát hiện ra một câu lạc bộ của khoa kiến trúc: Câu lạc bộ Mô hình kiến trúc.
Câu lạc bộ này có khá ít thành viên. Tuy nhiên, điều này âu cũng là chuyện bình thường. Bởi vì, câu lạc bộ này chỉ tuyển thành viên là sinh viên của khoa kiến trúc, không tuyển sinh viên học ngành khác.
Phương Nam Chi đã đọc trước rất nhiều nội dung có liên quan tới kiến trúc, cũng từng tự tay thử vẽ bản vẽ thiết kế nhưng suy cho cùng, khối lượng bài vở ở cấp ba cũng thực sự rất nặng nề, cho nên cô vẫn chưa từng tự tay thử làm mô hình kiến trúc một lần nào, do vậy cô cảm thấy rất hứng thú với chủ đề này.
“Mạnh Thanh, câu lạc bộ của chuyên ngành bọn mình kìa, cậu tham gia không?”
Mạnh Thanh: “Tớ không tham gia đâu, sau này đi học kiểu gì cũng phải làm cái này, đã tham gia câu lạc bộ thì nên tham gia hoạt động gì đó vui vẻ một chút thì hơn.”
Phương Nam Chi: “Tớ thấy chuyện này có vẻ cũng vui đó chứ.”
Mạnh Thanh: “... Được thôi, vậy cậu đi hỏi thử người ta xem, còn tớ đi xem thử cái khác nhé?”
“Vậy cũng được.”
Phương Nam Chi đành phải đi một mình. Lúc này, ở quầy tuyển thành viên có hai người đang trực, một nam một nữ, cả hai đều là anh chị khóa trên.
“Chào anh chị, em muốn xin tham gia câu lạc bộ ạ, em có thể điền đơn không?” Phương Nam Chi bước tới quầy, thử hỏi một tiếng.
Hai người đang ngồi ngước mắt lên nhìn cô, sau đó ăn ý liếc nhìn nhau, cả hai đều trông thấy mắt của đối phương như phát sáng.
“Được chứ! Em học khóa dưới của khoa bọn anh à?” Anh khóa trên lập tức đứng dậy.
Phương Nam Chi gật đầu: “Em là sinh viên năm nhất của khoa kiến trúc.”
“Được, được, được.” Anh chàng đưa giấy bút cho cô điền: “Em ngồi xuống đây điền đi, hoan nghênh em gia nhập câu lạc bộ của bọn anh!”
“Dạ, em cảm ơn anh.”
Phương Nam Chi ngoan ngoãn ngồi xuống điền thông tin vào tờ đơn. Trong khi đó, anh chàng kia lập tức quay qua nhắn tin với nhóm của câu lạc bộ: [Có thêm thành viên mới nữa rồi nhé! Là một người đẹp đấy! Siêu đẹp luôn!]
Chiếc điện thoại của cô gái ngồi bên cạnh lập tức kêu ting một tiếng báo có tin nhắn mới, cô ấy lấy ra xem, sau đó nhắn tin với nhóm: [Tôi cũng đang ở ngoài quầy tuyển thành viên đây, tôi làm chứng nhé, đích thực là người đẹp, em này xinh lắm luôn.]
Nghe nhắc đến người đẹp, mọi người trong nhóm lập tức ngoi lên…
[Ồ, em ấy còn ở đó không? Tôi phi trâu đến liền!]
[Đẹp thật không? Có ảnh không? Toàn nói suông!]
[Giữ chân em ấy lại đi! Tôi cũng tới xem thử!]
...
Trong lúc mọi người trong nhóm đang rôm rả, Phương Nam Chi đã điền xong tờ đơn.
“Xong rồi ạ.”
Anh khóa trên nói: “Ồ, điền vậy là được rồi, vậy anh kết bạn với em nhé, bao giờ câu lạc bộ tổ chức gặp mặt thành viên mới xong, em nhất định phải tham gia câu lạc bộ đấy, để anh thêm em vào trong nhóm của câu lạc bộ chúng ta.”
“Dạ được, vậy, giờ em đi trước nha?”
“Được được được, ngày giờ tổ chức lễ chào mừng thành viên mới cụ thể thế nào bọn anh sẽ báo cho em biết sau.”
“Dạ.”
Cuối cùng, bọn họ cũng không nghĩ ra được cách gì giữ chân cô ở lại đây lâu hơn. Trong nhóm có người hỏi xem có thể cho xem ảnh hồ sơ trong tờ đơn được không.
Anh chàng ở quầy tuyển thành viên từ chối ngay, nói rằng đó là thông tin riêng tư của người ta, sau đó anh ấy còn ra bộ thần bí bảo rằng, chẳng phải tới tối mai tổ chức lễ chào mừng thành viên mới là sẽ biết ngay hay sao.
Vì câu nói này của anh ấy mà trong buổi lễ chào mừng thành viên mới tổ chức vào tối hôm sau, các thành viên cũ đều có mặt cực kỳ đông đủ.
Câu lạc bộ Mô hình kiến trúc có hai phòng sinh hoạt rất rộng. Câu lạc bộ của bọn họ có nhân tài thường xuyên đại diện cho trường đi dự thi các cuộc thi thiết kế kiến trúc giành được thành tích hết sức xuất sắc. Những người tham gia câu lạc bộ này cũng đều là những người thật sự cảm thấy hứng thú với việc xây dựng mô hình kiến trúc.
Buổi lễ chào mừng thành viên mới sẽ bắt đầu lúc sáu giờ tối. Phương Nam Chi tới sớm hơn mười phút. Lúc cô đi tới cửa, bên trong đang rất ồn ào, mọi người đều đang mải buôn chuyện riêng.
“Chào mọi người, em phải ký tên vào đây phải không ạ?” Ở ngay sát cửa có một bàn điểm danh, Phương Nam Chi hỏi thử.
“Ồ…. Đúng, đúng vậy.”
Mọi người ngồi trong phòng sinh hoạt trông thấy sinh viên nữ xuất hiện ở cửa ra vào lập tức im lặng. Mặc dù không ai nói một