"Cô gái đó cũng ở đây sao? Ngay lúc này?"
Mạnh Ly nghe xong thì buột miệng hỏi.
Cô gần như chắc chắn người mà nhân viên phục vụ trông thấy chính là Mạnh Tinh.
Nếu không phải hai khuôn mặt giống hệt nhau, nhân viên phục vụ sẽ không có biểu cảm kỳ lạ khi nhìn thấy cô.
Trên thực tế, đúng là như vậy.
Đi bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp mà nhân viên phục vụ bắt gặp trước đó còn có một người đàn ông, chỉ là người đàn ông đó hoàn toàn không thể sánh được với người đàn ông trước mặt bây giờ, có thể nói là một trời một vực.
Người đàn ông đang nói chuyện điện thoại lúc này hoàn hảo về mọi mặt, bất kể là ngoại hình, chiều cao, khí chất hay cách ăn mặc.
Khoảnh khắc nhìn thấy Mạnh Ly xuất hiện, anh ta còn rất thắc mắc, không hiểu tại sao trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà bên cạnh cô đã đổi thành một người khác.
Nhưng nếu là chị em song sinh, vậy thì có thể lý giải được.
"Không ạ." Nhân viên phục vụ lắc đầu, "Chị ấy vừa đi rồi."
Lúc này dây thần kinh căng thẳng của Mạnh Ly mới thả lỏng một chút.
Cô mím môi, thở phào nhẹ nhõm.
May thật.
Nếu nhỡ chạm mặt nhau, Mạnh Ly quả thật không dám tưởng tượng nổi cảnh tượng đó.
Cô không muốn Mạnh Tinh biết chuyện của cô và Cận Thời Dược.
Không chừng chị ta không chỉ ganh ghét đến phát điên, mà còn nói nhăng nói cuội ở trước mặt anh nữa.
Nhưng trên tất cả, cô càng không muốn Cận Thời Dược biết được những chuyện tệ hại đang xảy ra trong gia đình mình.
"Cô gái đó đang ở khách sạn này sao?" Mạnh Ly lại hỏi, "Có thể cho tôi biết số phòng được không?"
Nhân viên phục vụ nói: "Xin lỗi nhưng em không rõ số phòng ạ.
Cũng không thể tùy tiện tiết lộ thông tin khách hàng."
Cận Thời Dược cúp điện thoại, quay đầu nhìn Mạnh Ly thì phát hiện cô đang trò chuyện với nhân viên phục vụ.
Đáng nói là bầu không khí giữa hai người có hơi kỳ lạ.
Cận Thời Dược nắm tay Mạnh Ly chặt hơn, kéo cô lại gần mình, khiến cả cơ thể mềm mại dựa vào ngực anh.
Anh thuận thế vòng tay qua vai cô, cúi đầu thì thầm: "Hai người đang nói gì vậy?"
Nhân viên phục vụ là người có năng lực quan sát, làm sao có thể không nhìn ra.
Người đàn ông điển trai này đang ghen, bởi vì bóng hồng của anh trò chuyện với người khác mà anh không nghe được nội dung.
Mùi giấm cực kỳ nồng.
Nhân viên phục vụ mở miệng, muốn nói đúng sự thật.
Nhưng Mạnh Ly đã lên tiếng trước, tuy nhiên không phải liên quan đến việc chị em song sinh của cô cũng ở đây mà là nói: "Em đang hỏi phòng vệ sinh ở hướng nào."
Nhân viên phục vụ liếc nhìn Mạnh Ly, sau đó như ngầm hiểu rõ mà chọn cách im lặng.
Công việc của anh ta chính là nhìn ánh mắt làm việc, nên hiển nhiên sẽ không làm điều ngu ngốc như vạch trần lời nói dối của Mạnh Ly.
Cận Thời Dược đương nhiên không nghi ngờ Mạnh Ly, anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, tìm được biển chỉ dẫn phòng vệ sinh.
"Anh dẫn em qua đó." Cận Thời Dược dẫn Mạnh Ly đi về phía phòng vệ sinh, còn không quên nói với nhân viên phục vụ: "Không cần dẫn đường, cảm ơn."
Nhân viên phục vụ: "Vâng."
Nhân viên phục vụ nhìn hai người nắm tay nhau rời đi.
Không khỏi cảm thán.
Vừa rồi anh ta cũng dẫn đường cho người phụ nữ xinh đẹp kia đến cửa thang máy, mà gã đàn ông bên cạnh vừa thấp vừa già, chừng bốn mươi tuổi, chiều cao xấp xỉ cô ta.
Chỉ có điều, trông gã đàn ông đó rất quyền thế.
Nhưng dù bộ đồ của gã ta có sang trọng đến mấy thì cũng giống như quấn vỏ bánh chưng.
Trước khi vào thang máy, gã đàn ông nghe điện thoại, nói vài câu qua quýt rồi cúp máy.
Người đẹp có vẻ không vui, bĩu môi oán trách: "Anh lại trả lời điện thoại của cô ta ở trước mặt em."
"Nào, bé cưng đừng giận, lần sau anh sẽ không thế nữa." Gã đàn ông dỗ dành người đẹp bên cạnh, ngón tay mập mạp đeo nhẫn chạm vào tấm lưng tr@n trụi của cô ta, nếp nhăn ở đuôi mắt xô lại với nhau khi gã ta cười, trông rất lỗ mảng: "Không phải em vẫn trả lời điện thoại của thằng chồng sắp cưới khi ở trên giường với anh hay sao?"
"Không biết đâu, bắt đền anh đấy." Người phụ nữ lắc lư cánh tay gã ta, "Người ta thích túi Chanel, khổ nỗi khó mua quá, anh nghĩ cách mua cho người ta đi."
"Được! Được! Được! Anh mua." Gã đàn ông vui vẻ đồng ý, bàn tay chuyển từ sau lưng người đẹp ra phía trước, mở miệng yêu cầu: "Nhưng bé cưng phải ở với anh thêm vài ngày nữa.
Ngày mốt anh đi công tác ở Quảng Châu, em đi với anh."
Người phụ nữ vui mừng ra mặt, vội thơm lên má gã ta, nói gã ta thật tốt, nhưng rồi lại có vẻ buồn rầu: "Nhưng sếp Trần bên kia không sắp xếp cho em đi Quảng Châu..."
"Có anh ở đây, em còn sợ không đi được sao?" Khuôn mặt của gã đàn ông tràn đầy đắc ý.
"Nếu em theo anh đến Quảng Châu, nghĩa là em cũng có thể tham gia dự án đó phải không?" Cô ta dò hỏi.
"Đó là điều đương nhiên, lợi ích sẽ thuộc về em."
Người phụ nữ lại làm ra hành động nũng nịu khen ngợi, mà gã đàn ông bên cạnh cũng bị mê hoặc bởi giọng nói quyến rũ lẳng lơ của người đẹp, chỉ dăm ba câu đã có thể khiến đũng qu@n gã ta nhô cao.
Mỗi ngày nhân viên phục vụ tiếp đón không biết bao nhiêu thực khách, chưa trường hợp nào là không gặp qua.
Loại tình huống này của bọn họ vừa nhìn đã biết chính là mối quan hệ không đứng đắn giữa giám đốc điều hành cấp cao và nhân viên cấp dưới.
Gã đàn ông kia đã có gia đình, bà chị kia cũng có chồng chưa cưới, cả hai đều ngoại tình.
Rồi khi nhìn sang chị gái yêu kiều đến sau, người đàn ông bên cạnh đúng là tác phẩm của tạo hóa.
Vừa cao vừa đẹp vừa có tiền, đã thế còn rất ân cần chu đáo, trong mắt chỉ có duy nhất một người.
Rõ ràng là sinh đôi, nhưng sao lại chênh lệch đến thế?
*
Sau khi dẫn Mạnh Ly đến phòng vệ sinh, Cận Thời Dược đứng đợi ở bên ngoài.
Chưa đầy hai phút thì Mạnh Ly đi ra, đứng trước bồn rửa, rửa tay rồi lấy khăn giấy lau tay.
Mạnh Ly đi ra khỏi phòng vệ sinh, Cận Thời Dược ngay lập tức bước tới, rất tự nhiên mà nắm lấy tay cô, lịch sự hỏi ý kiến của cô: "Bạn anh đến rồi, em có ngại ngồi chung bàn với nó không?"
Mạnh Ly lắc đầu, hiển nhiên không ngại.
Nhà hàng ngoài trời này rất rộng, chia thành nhiều khu vực, chỗ ngồi của Diệp Phàm vừa khéo đối diện với hồ bơi vô cực.
Tiết trời vào thu se lạnh, nhưng nhiệt độ trong hồ bơi luôn ổn định.
Có không ít người mặc đồ bơi nghịch nước, cũng có một số người nằm dài trên ghế bãi biển chụp ảnh.
Khi Cận Thời Dược và Mạnh Ly đi tới, Diệp Phàm đang nhìn chằm chằm vào một cô gái mặc đồ bơi ba mảnh nóng bỏng, trên tay cầm ly rượu vang đỏ chụp ảnh dưới hồ bơi.
Cận Thời Dược đến gần, thuận tay cầm khăn giấy trên bàn lên, không khách khí ném thẳng vào mặt Diệp Phàm: "Lau đi."
Diệp Phàm giật mình: "Lau cái gì?"
Anh ta đúng là nên dùng khăn giấy lau khóe miệng, bao biện nói: "Mày nghĩ linh tinh gì đấy! Tao đang ngắm cảnh đêm! Lại còn không cho người khác ngắm cảnh đêm à!"
"Hy vọng mày cũng có thể nói năng hùng hồn như vậy ở trước mặt bạn gái mày." Cận Thời Dược cười lạnh.
"Bản năng của con người là thưởng thức cái đẹp.
Cho dù bạn gái tao có ở đây, tao cũng sẽ nói như vậy." Diệp Phàm ngưng ngụy biện, tự tin đáp trả.
Cận Thời Dược lười để ý Diệp Phàm, nắm tay Mạnh Ly vào chỗ ngồi, còn tinh tế kéo ghế giúp cô.
Diệp Phàm rốt cuộc cũng nhận ra sự có