Biệt thự bá tước lapis cách đó cũng không xa lắm , đi qua một rừng thông sẽ tới. lilith trầm tư đưa mắt nhìn qua khung cửa xe, ngắm hàng cây xanh rì rủ bóng trải dài thẳng đến cổng biệt thự phía xa. những tia nắng khẽ chiếu xuyên qua tán lá, đua nhau nhảy nhót trên mặt kính. càng gần tới nơi lilith lại càng hồi hộp hơn. tay nàng xiết chặt lấy món quà mà mình đã chuẩn bị sẵn từ đêm qua để mang đến cho người. là những chiếc bánh quy bơ cùng loại trà hoa cúc mà bá tước vẫn luôn ưa thích.
còn cách biệt thự khoảng ba dặm thì bên ngoài bỗng có tiếng động lớn. xe ngựa đột nhiên nghiêng về một bên, dừng lại giữa đường. lo lắng, lilith ngó đầu ra hỏi.
- có chuyện gì vậy?
- thưa tiểu thư, bánh xe ngựa do vấp phải đá lớn mà bị trật.
jane-cô hầu cận sau khi xuống xe đã kiểm tra lại rồi thông báo.
- tiểu thư hãy ngồi đợi, tôi sẽ đến biệt thự trước để lấy cỗ xe khác đón tiểu thư.
nàng thở dài, cảm giác như đây có thể là một dấu hiệu báo điềm đen đủi sắp tới. trong lòng có chút bất an.
- không cần thiết đâu. cũng sắp đến nơi rồi, ta sẽ đi bộ.
ngay phía sau cỗ xe nàng là một chiếc xe ngựa khác đang chạy tới. do bị xe nàng chặn đường mà phải dừng lại giữa chừng. tuỳ tùng xe đó ghé đầu qua cửa, thận trọng thông báo cho chủ nhân của mình.
- phía trước có xe ngựa bị xảy ra sự cố nên ta phải đợi họ rời xe sang bên rồi mới di chuyển tiếp được, thưa công tước.
một tiếng thở dài cũng khiến tuỳ tùng phải giật mình e sợ. bước ra từ trong xe là người thanh niên trẻ tuổi với tướng mạo vô cùng tuấn tú. mái tóc đen ngắn tỉa kiểu part side đã được vuốt lên nghiêm chỉnh, để lộ ra đôi mắt hồng ngọc sắc lạnh tựa mắt chim ưng. người khoác trên mình một bộ âu phục màu đen tuyền ngay cả giới quý tộc tước vị cao cũng chưa chắc đã sở hữu được. lấp lánh trên cổ áo người có cài thêm gia huy hoa hồng đen gắn viên đá ruby quý hiếm ở chính giữa. từ đầu đến chân, tất cả đều toát lên vẻ uy quyền khiến người đối mặt chẳng dám mà nhìn trực diện.
"huy hiệu này... sao trông quen vậy nhỉ...?"
sự xuất hiện của chàng trai lạ mặt thu hút cái nhìn của lilith. tuy hình dạng khuôn mặt và gia huy nàng có nghe qua ở đâu đó rồi nhưng lại chẳng thể nhớ ra, người đứng trước mặt nàng đây lại chính là công tước victor wilson lừng danh khắp chốn.
- tiểu thư có cảm thấy phiền khi đi cùng ta không? dù sao chúng ta cũng cùng đích đến.
giọng nói trầm ấm của người lạ quyến rũ đến nỗi khiến con tim mỏng manh của đám hầu cận lilith cũng phải hẫng đi một nhịp.
- cảm ơn ngài. nhưng như vậy thì phiền ngài quá. biệt thự bá tước cũng không cách quá xa. tôi có thể đi bộ được.
lilith cúi đầu từ chối khéo. làm lộ ra chiếc trâm cài tóc với cánh bướm gắn đá mặt trăng chạm khắc tinh xảo, điểm li ti xung quanh là những viên pha lê trắng. như mọi ngày, để tránh nổi bật nàng đều búi tóc cuộn, tết mai và cài phụ kiện để giấu bớt đi màu tóc của mình.
bỗng có cơn gió lùa tóc mai bay khiến nàng khẽ đưa bàn tay trắng trẻo lên, vén một bên tóc ra sau tai. một cái nhìn thoáng qua, ánh mắt cả hai chạm nhau khiến bầu không khí trở nên đôi chút ngại ngùng.
- nếu đi bộ thì sẽ quá giờ trưa. mà lúc đó edward lại có hẹn. không phải cô tới là để gặp người sao?
"người này cũng tới để gặp bá tước ư? nhưng gọi thẳng tên như vậy... là ai thân thiết với bá tước mà mình không biết? sao mình chưa từng gặp người này bao giờ nhỉ?"
bất đắc dĩ lilith đành đồng ý lời đề nghị. nàng không thể bỏ lỡ bữa trưa mà người trong mộng của nàng cất công chuẩn bị được. nàng mỉm cười rồi gật đầu.
- vậy thì phiền ngài rồi.
.
.
ngồi chung cỗ xe ngựa, đối diện nhau nhưng lilith chẳng ngẩng mặt lên một lần. nàng cứ mải đăm chiêu như đang thả hồn về nơi xa xăm. có vẻ như nàng chẳng tò mò người thanh niên tốt bụng cho quá giang này là ai, ngoài việc hắn có mối quan hệ mật thiết với ngài bá tước.
trái với sự điềm tĩnh của nàng, victor khẽ đưa mắt lén nhìn, dường như đang bị nàng cuốn hút giống như dính phải bùa mê. khác hẳn với những cô gái thấy ngài là đỏ mặt thẹn thùng, hay cố gắng tìm cách lấy lòng ngài, nàng lại tạo cho người đối diện một cảm giác yên ả đến lạ thường.
đôi mắt, sống mũi, đôi môi... hệt như một bức hoạ tuyệt mỹ chính là hình ảnh nàng mặc chiếc váy trắng giản đơn, ngồi tựa đầu vào khung cửa trầm tư thưởng ngoạn.
khi không bánh xe lại đột ngột vấp phải đá khiến lilith mất thăng bằng mà ngã vào lòng công tước.
- ối! xin ngài hãy lượng thứ cho sự vô lễ của tôi...
từ một hình ảnh nhẹ nhàng và dịu dàng, lilith bắt đầu trở nên luống cuống. do bởi cú sốc vừa rồi mà tóc nàng mắc phải chiếc gia huy công tước đang đeo trên ngực. trong lúc gỡ rối đã chẳng may làm chiếc cài hình bướm tuột mất.
giây phút mái tóc nàng bung xoã xuống khiến công tước phải tròn mắt ngỡ ngàng. không giống với những mái tóc đỏ bình thường khác, tóc lilith lại mang màu đỏ ngả hồng. xuyên qua khung cửa, những tia nắng đang nhảy múa trên đuôi tóc nàng, làm ánh lên một màu tím nhàn nhạt tựa như áng chiều tà. thật đúng là một màu tóc độc nhất vô nhị.
- thứ lỗi cho tôi.
lilith đỏ mặt, vội nhặt lại chiếc cài hình bướm rơi trên sàn, bận rộn chỉnh trang lại đầu tóc mà quên mất rằng... người đối diện nàng đây giờ đã như bị cướp mất linh hồn.
victor không thể rời mắt khỏi nàng, dù chỉ một giây. mọi cử chỉ của nàng trong mắt ngài đều trở nên thật duyên dáng. thế rồi, vẻ bối rối dễ thương của nàng cũng khiến victor phải bật cười. so với sự lạnh lùng mà ngài đem lại khi mới gặp, nụ cười ấy thật đẹp làm sao. lilith ngước mắt nhìn. không ngờ chỉ cần một sự cố nhỏ thôi, đã đủ để phá vỡ đi bầu không khí ban đầu đầy gượng gạo.
và sau tất cả... hai người bây giờ thực sự đã "nhìn thấy nhau".
.
.
cỗ xe vẫn đang lăn bánh. mặc dù chỉ còn có vài phút nữa là tới nơi, vậy mà thời gian khi ở bên nàng dường như đang chậm lại.
hoặc chí ít là victor đã ước như thế.
nhưng rồi khoảnh khắc đẹp nào cũng phải có hồi kết.
- thưa ngài, đã tới nơi rồi ạ.
victor xuống xe trước rồi lịch thiệp đỡ lấy nàng.
- cảm ơn ngài, tôi vẫn chưa biết tên của