Đến ngày có kết quả thi đại học, mọi người đều rất khẩn trương, Chu Mộ xem điểm của chính mình, 689 điểm.
Cô rất ngạc nhiên.
Cô biết lần này mình đã làm bài thi rất tốt nhưng không nghĩ điểm sẽ cao như thế này.
Cuối cùng, Chu Mộ cũng đậu đại học Q như nguyện vọng.
Chu Mộ mở nhóm chat, nhóm chat đã nổ tung rồi, bọn họ đều đang nói về nguyện vọng thi đại học của mình.
Chu Mộ mở xem sơ sơ nội dung tin nhắn, sau đó rời khỏi nhóm chat.
Nhấp vào ảnh đại diện đang im lìm xong danh bạ. Đầu ngón tay cô gõ một hồi vào bàn phím, cảm giác trong lòng đang muốn ngo ngoe rục rịch.
Gõ trên bàn phím: “Cậu có ở đó không? Nguyện vọng của cậu điền sao vậy?”
Đại diện của Lâm Nhiễm là màu xám, chác là cậu không online.
Cô lại nhấn vào nhóm chat, thấy bên trong đang nói về thủ khoa của kỳ thi đại học ở Giang Thành.
A: Mấy mày có biết năm nay ai làm thu khoa không?
B: Mày biết à?
C: Nói nhanh đi.
A: Thu khoa năm nay là Cố Hiểu Ngôn.
A: Nghe nói là người ở thành phố A.
A: Nó giống như nghịch thiên vậy, từ lúc học cấp hai đã bắt đầu đi tham gia mấy cuộc thi toán học rồi, còn được không ít giải thưởng nữa.
A: Không chỉ có xuất thân tốt mà còn là người rất thông minh. Vốn dĩ là được tuyển thẳng vào đại học Q rồi nhưng mà nó muốn vào bằng thực lực của mình nên mới thi.
Chu Mộ chép chép lưỡi, có chút hâm mộ người như vậy.
Xem được một lúc, Chu Mộ nhận được tin nhắn trả lời của Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm: Mình điền rồi, cậu điền đại học Q đúng không.
Chu Mộ: Đúng vậy.
Lâm Nhiễm: Khá tốt.
Chu Mộ: Vậy cậu điền chỗ nào vậy.
Lâm Nhiễm: Đại học C.
Chu Mộ: Nó cũng khá tốt.
Lâm Nhiễm: Đúng vậy.
Đại học C tuy hơi kém hơn so với đại học Q nhưng cũng là đại học trọng điểm của cả nước.
Lâm Nhiễm lại gửi một tin nhắn khác: Ngày mốt cậu có rảnh không?
Chu Mộ: Làm sao vậy?
Lâm Nhiễm: Chúng ta tổ chức gặp mặt lần cuối, đi không?
Đầu ngón tay Chu Mộ dừng lại trên bàn phím, đi không?
Có thể sau khi vào đại học thì chắc cũng không gặp mặt nhau nữa.
Chu Mộ: Đi.
Lâm Nhiễm: Được, đến lúc đó mình gọi cho cậu.
Chu Mộ: Được.
Chu Mộ rời khỏi Wechat, mẹ cô gọi ra ngoài phòng khách ăn trái cây.
Cô đáp vâng một tiếng rồi đi ra ngoài.
Cuối cùng, bọn hẹn hẹn nhau là vào buổi tối ở một quán KTV.
Chu Mộ luôn hứa với mẹ là sẽ về sớm, cuối cùng mẹ Chu miễng cưỡng lắm mới cho cô đi, nhưng phải về nhà trước 10 giờ tối.
Lúc Chu Mộ đến KTV thì mọi người đều đã đến rồi.
Người đến cũng không nhiều lắm, phần lớn chỉ là người hay nói chuyện cùng. Giang Dao thấy cô đến liền chạy tới kéo cô ngồi lên sô pha.
Bài Lâm Nhiễm hát, là Ngày Nắng của Châu Kiệt Luân.
Giọng hát của cậu rất lạnh lùng, âm thanh phát ra sàn sạt.
Cậu hát rất êm tai.
Lâm Nhiễm thấy Chu Mộ đến, liền đem ánh mắt đặt ở trên người Chu Mộ.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng liền thân, để lộ vòng eo hoàn mỹ, hình như tóc đã hơn một chút, tóc đã dài qua vai.
Gương mặt trắng nón đang nở nụ cười, đôi mắt lấp lánh như hàng tỉ sao trời.
Chu Mộ ngồi xuống xong thì lẳng lặng nghe Lâm Nhiễm hát.
Hát xong bài hát, Lâm Nhiễm xuống dưới, cậu đến bên cạnh Chu Mộ, ngồi xuống.
Trên người cô có mùi hương thoang thoảng, như là vị nước ngọt đào, rất ngọt ngào.
Cô như là một tiên nữ nhỏ trên trời, sạch sẽ, không dính một tí cát bụi.
Không thích hợp với sự tạp nham bên cạnh cậu, cậu cười nhạo một tiếng.
Khoảnh khắc cậu ngồi xuống bên cạnh Chu Mộ, trái tim cô đột nhiên bay loạn xạ. Cho dù hai người đã rất quen thuộc nhưng đối với Chu Mộ mà nói, mỗi khi tiếp xúc gần gũi với cậu, cô đều rất khẩn trương.
Cô sợ rằng bí mật nhỏ trong lòng của mình sẽ bị cậu phát hiện.
Cô không dám xác nhận cậu có thích cô hay không.
Mọi người ca hát xong, Trần Nguyên tổ chức chơi trò chơi.
Cái mà mọi người chơi chính là thật hay thách, nhưng Chu Mộ sợ nhất chính là trò chơi này.
Ban đầu chiếc chai xoay đến chỗ Trần Nguyên, mọi người hỏi cậu ta: Điều điên cuồng nhất từng làm là cái gì?
Trần Nguyên cười một cái, liếm liếm môi.
Nói: “Trốn học tới tiệm net chơi game.”
Mọi người ồn ào, cái này thì mọi người ai cũng đã biết rồi.
Năm lớp 10 đó, Trần Nguyên trốn tiết tự học buổi tối đến tiệm net, sau đó thì bị chủ nhiệm lớp phát hiện, liền bị gọi điện thoại cho phụ huynh.
Sau đó
đều nghe nói ba cậu ta bắt Trần Nguyên quỳ ở phòng khách cả đêm.
Chu mộ đột nhiên muốn cười.
Chai tiếp theo xoay đến chỗ Lâm Nhiễm, có người hỏi: “Anh Nhiễm, cấp ba anh có thích ai hay không?”
Này hình như là một vấn đề cũ rích.
Đa số khi chơi trò chơi thách hay thật thì ai cũng sẽ hỏi cậu ra vấn đề này.
Mọi người đều biết lúc cấp ba Lâm Nhiễm có yêu đương với một người. Nhưng lúc ấy nhà cậu ta lại xảy ra chuyện, cho nên Lâm Nhiễm mới chia tay, sau đó mới tập trung học tập…
Nhưng cái này cũng không có nghĩa là cậu ấy không thích ai hết.
Lâm Nhiễm cầm ly bia trên bàn uống một ngụm.
Cậu đỡ đỡ răng hàm*
*Này hình như là khẽ cắn răng với nhau ấy.
Cười khẽ ra tiếng.
Giọng điệu nhàn nhạt: “Không biết, chắc là có.”
Cậu đảo mắt nhìn Chu Mộ.
Cô gái nhỏ nghe thấy câu nói đó của cậu, ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu, sau đó lại nhìn về nơi khác.
Chu Mộ khẽ nhếch miệng, người cậu ấy thích chắc hẳn là bạn gái, cậu ấy lớn lên xinh đẹp như vậy mà…
Có người nhân cơ hội hỏi cậu: “Ai vậy?”
Mọi người đều dựng lỗ tai lên, ai cũng muốn biết đó là ai.
Lâm Nhiễm cười nhạo: “Đây là câu hỏi thứ hai rồi.”
Sau đó lại quay chai một lần nữa, quay đến chỗ Giang Dao, cậu ấy lựa chọn đại mạo hiểm.
Mọi người cho cậu ấy một cái đại mạo hiểm, chính là ra cửa xin số điện thoại của một anh đẹp trai nhất.
Cái này chính xác là cái chơi lớn nhất, không nói đến vấn đề có xin được hay không nhưng ở KTV ngư long hỗn tạp, sơ sẩy một chút là sẽ gặp người xấu.
Nhưng Giang Dao vẫn đồng ý, hấp tấp ra khỏi phòng.
Chỉ chốc lát lại quay về với một số điện thoại, nói là số điện thoại của anh chàng phục vụ rượu.
Chơi thêm vài lần, Chu Mộ nhìn đồng hồ, thấy cũng đã trễ nên nói tạm biệt với mọi người.
Đi ra khỏi KTV, không khí trong lành hơn không ít.
Cô đứng ở cửa chờ xe.
Phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân, sau đó cô lại nghe thấy giọng nói của Lâm Nhiễm.
Cậu ấy gọi cô.
Lâm Nhiễm đứng bên canh cô, không nói lời nào.
Đợi một lúc lâu thì xe của Chu Mộ đã đến rồi, cô nói: “Đến rồi, tạm biệt.”
Lâm Nhiễm gật đầu, chờ cô đi đến cửa xe thì ở phía sau hét lớn lên: “Chu Mộ, chú ý an toàn.”
Chu Mộ dừng lại, nhìn cậu ấy gật đầu rồi bước lên xe.
Lâm Nhiễm nhìn chiếc xe càng lúc càng xa, ánh đèn nê ông phản chiếu, từng đợt từng đợt phản chiếu thành ảnh ngược trong mắt cậu.
Xe trên đường đi đến đi lui, từng đợt còi xe đến hết đợt này đến đợt khác.
Lâm Nhiễm dựa vào cửa, từ trong túi lấy ra một cây thuốc lá, sau đó tìm bậc lửa.
Bên miệng thấp thoáng hiện lên một mồi lửa đỏ nhỏ, đối lập với gương mặt lạnh lùng.
Trong mắt ánh quanh mình đèn, lại không đạt đáy mắt, âm hối không rõ, làm người thấy không rõ hắn ý tưởng.
Ánh đèn chiếu đến mắt cậu ấy nhưng lại không thấy đáy mắt, tối đến mức khiến cho người khác không thể thấy rõ suy nghĩ của cậu.