Sáng hôm sau, Chu Mộ thức dậy, sắc mặt cô không được tốt lắm. Không biết vì sao đêm qua cô lại mơ thấy lúc học cấp ba hay tại sao gần đây lại mơ thấy lúc học cấp ba.
Mở chiếc điện thoại lên, trên màn hình có hàng tá tin nhắn, một số từ công ty, một số lại là đến từ nhóm ký túc xá cấp ba của cô. Cô nhấp mở, hiện lên.
Mọi người đều đang nói về hôn lễ của Trình Nguyệt hôm qua. Ký túc xá của bọn cô có bốn người nhưng cô là người duy nhất tham dự hôn lễ. Trong nhóm gửi đến rất nhiều ảnh chụp hôn lễ, Chu Mộ nhấp mở từng tấm hình một.
Cô dâu bên trong cười rất vui vẻ, ai cũng nhìn ra được Trình Nguyệt rất hạnh phúc.
Sau đó cô liền nhận được điện thoại của Trình Nguyệt, giọng điệu Trình Nguyệt có chút tức giận: “Chu Mộ, cậu cũng đến hôn lẽ của mình ư? Nếu không phải Bánh Trôi nói cho mình thì mình cũng không biết đấy! Cậu đến mà tại sao cậu không gặp mình vậy?”
Chu Mộ: “Mình thấy cậu hạnh phúc là được rồi!”
Trình Nguyệt: “Vậy được rồi, cậu nói xem, ký túc xá của bọn mình bốn người nhưng mà hai người đã không ở đây. Giang Dao ở cữ, Triệu Thiến lại ra nước ngoài, cả hai người đều không đến.” Cô ấy nói xong lại thở dài tiếc nuối.
Chu Mộ đã nghe giọng nói của cậu ấy nhẹ nhàng hơn một chút, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô tiếp tục trấn an: “Thật ra các cậu ấy đều muốn đến nhưng đến không được thôi. Lúc mình chuẩn bị đến, Giang Dao và Triệu Thiến đều nói với mình là rất tiếc khi không đến được hôn lễ của cậu. Còn nói mình nhất định phải cho cậu một hồng bao lớn đó!”
Trình Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Hồng bao của cậu rất dày đó nhưng mà mình vẫn cảm thấy tiếc lắm đấy!”
Sau đó cô ấy lại nói: “Này, khi nào thì cậu về lại thành phố A vậy?”
Chu Mộ: “Chiều nay.”
“Này, vội như vậy sao!? Mình còn chưa mời cậu ăn cơm đâu đấy!!! Xem ra lần này không đi được rồi, vậy chỉ có thể lần sau thôi.”
Chu Mộ tiếc nuối ừ một tiếng.
“Bây giờ cậu đang xếp hành lý sao?”
Chu Mộ ngồi trên sô pha, nghe tiếng ba mẹ cô nấu nướng trong bếp, khóe miệng cong lên.
Trình Nguyệt bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông, hình như là chồng của cô ấy. Cô ấy trả lời một tiếng rồi ẩn ý nói một câu: “Chu Mộ, chồng mình gọi mình ăn sáng rồi, tạm biệt nhé!”
Chu Mộ chua chát ừ một tiếng rồi kết thục cuộc gọi.
Cô lại mở WeChat, nói chuyện với Giang Dao.
Chu Mộ: Hôm qua mình lại nằm mơ, mơ thấy bọn mình lúc học cấp ba đấy.
Giang Dao: Hả?
Giang Dao: Có mơ thấy cậu ta không?
Chu mộ: Có.
Giang Dao: Cậu gặp cậu ta ở hôn lễ của Trình Nguyệt à?
Chu mộ: Đúng vậy.
Nhắc đến người đàn ông ấy, Chu Mộ liền nhớ đến cậu thiếu niên xuất hiện trong giấc mơ đó.
Nhớ lại thời cấp ba của bọn họ.
Khi đó, bọn họ đang học tại trường số một Giang Thành, là trường trọng điểm của tỉnh bọn họ, tỷ lệ đậu đại học rất cao. Đang là tháng chín, khuôn viên trường tràn ngập mùi hương thoang thoảng-hương hoa Quế.
Chạng vạng, Chu Mộ và bạn thân cô đi dạo trong khuôn viên trường. Trên đường đi ngang qua sân thể dục, thấy một đám người đang tập, bọn họ đều đang mặc đồ thể dục, trên con đường chạy màu đỏ chói, mồ hôi bọn họ rơi xuống, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Ánh mắt Chu Mộ nhìn theo bóng dáng bọn họ. Đột nhiên cô nhìn chằm chằm vào một người nào đó trong đám người, tim đột nhiên đập nhanh một chút rồi tăng tốc bước chân.
Giang Dao cũng không phát hiện ra người bên cạnh mình thay đổi, nhìn bóng dáng đang di chuyển cách đó không xa rồi nói: “Mấy học sinh thể dục đó thật vất vả, không chỉ tập luyện mà còn phải học văn hóa nữa.”
Ánh mắt Chu Mộ lấp lánh, không nói gì. Lúc Chu Mộ và Giang Dao về đến phòng học thì nghe thấy cả lớp đang tám chuyện về học sinh mới chuyển đến, hình như là một học sinh học lớp thể thao.
Chu Mộ về lại chỗ ngồi, yên lặng lấy bài tập ra, sau đó bắt đầu làm câu hỏi. Hiện tại cô đã học lớp 11, đã phân thành ban tự nhiên và xã hội. Cô vào lớp năm, dựa theo thứ tự thì cũng không phải là lớp chọn trong ban nhưng dù ở lớp nào thì chương trình học đều rất quan trọng.
Mười phút trước khi vào tiết tự học buổi tối, chủ nhiệm lớp đi vào hắng giọng nói: “Mọi người nghe tôi nói, ban chúng ta hôm nay chuyển đến một bạn mới, mọi người vỗ tay hoan nghênh đi.”
Tiếng vỗ tay vang lên, một cậu nam sinh từ trong cửa tiến vào.
Chu Mộ nhìn cậu nam sinh trên bục giảng, cậu ấy có vẻ cao hơn trước không ít, trông cứ như khác hẳn 180 độ. Cậu ấy mặc một chiếc áo len màu đen chưa kịp thay, mặt mày rất sâu, đôi mắt một mí nhìn thẳng về phía trước, khi nhìn có chút lạnh lùng. Phía dưới chiếc mũi thẳng là một đôi môi mỏng, lúc này mới khẽ cười: “Chào
mọi người, mình là Lâm Nhiễm.”
Giọng nói của cậu giống như tiếng suối róc rách vào mùa đông, chạm vào tâm hồn người khác.
Chủ nhiệm lớp chỉ vào chỗ ngồi phía sau Chu Mộ rồi nói: “Lâm Nhiễm, em ngồi ở bên cạnh Trần Nguyên đi, ở giữa còn một chỗ đấy!”
Lâm Nhiễm nhìn về giáo viên gật đầu, đi đến bên cạnh Trần Nguyên rồi ngồi xuống.
Trái tim Chu Mộ đập liên hồi, quanh quẩn chóp mũi cô vẫn còn mùi nước giặt mùi chanh tươi, khác hẳn với mùi mồ hôi của mấy nam sinh khác, rất dễ ngửi.
Sau khi Lâm Nhiễm ngồi xuống thì chào hỏi với người bên cạnh.
Chu Mộ ngồi phía trước còn thi thoảng nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người phía sau. Tiếng cười của thiếu niên cứ vang vảng bên tai cô, cuối cùng lại vang trong đầu.
Trần Nguyên đang giới thiệu cho Lâm Nhiễm các bạn học xung quanh. Khi giới thiệu Chu Mộ, cậu ta ưỡn ngực lộ vẻ kiêu ngạo, sau đó nói: “Chu Mộ, học bá lớp chúng ta.”
Cậu ấy ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái bàn trên nghiêm túc làm bài tập. Cái đuôi ngựa nhẹ nhàng lắc qua lắc lại phía trước bàn cậu, đôi khi còn thấy cả đôi má đỏ hồng.
Cậu nhẹ nhàng cười.
Sau đó cậu liền chọc chọc Chu Mộ, người phía trước quay lại, cậu cười: “Chào cậu, bạn bàn trước!”
Chu Mộ không phản ứng, cậu ấy lại nói: “Chào cậu.”
Lúc cô phản ứng lại thì người đã không còn ở chỗ. Đúng vậy, học sinh thể dục cần phải rèn luyện nên rất khó tự học với bọn họ.
Cô đang tính toán trên tờ giấy nháp, bất tri bất giác lại viết tên cậu vào tờ giấy. Cô sửng sốt một lúc, có chút hoảng hốt.
Nhìn bốn phía xung quanh, thấy ai cũng vội vàng làm việc riêng của mình. Lòng cô liền bình tĩnh lại, vội vàng lấy bút xóa đi.
Thời thiếu niên khi thích một ai đó đều sẽ vô thức viết tên người đó vào giấy nháp.
Tên của người đó đã được cô cất giấu trong lòng rất lâu nhưng chỉ lưu giữ trên giấy vào giây.
Giấy bút có viết tên cậu nhưng lại không biết cậu là ai.
Trái tim và đầu óc không thể viết tên cậu ấy nhưng lại không xóa bỏ cậu ấy được.
Cô không muốn chỉ trở thành bạn bàn trước với cậu ấy, cô muốn có thể trở thành bạn bè với cậu.
Ông trời ơi, hãy để con tham lam lần này đi.
Buổi tối trước khi đi ngủ, cô từ trong cặp lấy ra một quyển sổ. Bìa vở có chút xấu, nhìn như mấy năm trước nhưng vẫn nhìn ra được chủ nhân cất giữ rất cẩn thận.
Cô cầm bút viết vào quyển sổ, từng bút từng bút viết xuống. Hôm nay mình gặp cậu ấy, cậu ấy ngồi phía sau mình. Mình rất sợ, rất sợ chuyện mình thích cậu ấy nhiều năm sẽ bị phát hiện ra nhưng…mình lại muốn tham lam một lần.
Ban đêm cô giống như nằm mơ, mơ thấy cậu ấy khi còn ở cấp hai. Lúc đó, bọn họ vẫn học chung một trường, một hôm thấy được dáng vẻ của cậu khi chơi bóng rổ. Thiếu niên đứng dưới ánh nắng mặc bộ đồng phục màu đỏ, tay ôm quả bóng nhảy lên, dùng kỹ thuật của mình vung bóng xuyên qua phòng ngự của đối phương, bóng vào rổ. Ghi bàn vào lưới đối phương thì lộ ra một nụ cười tươi, nụ cười tỏa nắng
Chu Mộ chưa từng gặp cậu nam sinh nào cười đẹp như thế này.
Cô hỏi bạn nữ sinh xem cùng cô ở bên cạnh: “Bạn học, bạn mang áo số 2 là ai vậy?”
Bạn học nói ra tên của cậu, Chu Mộ nhìn xa ra, trong lòng không khỏi lỡ một nhịp, sau đó lại là trái tim mãnh liệt đập.
Sau đó, cái tên đó đã khắc sâu trong lòng cô.
Trước kia cô chưa bao giờ tin cái gọi là nhất kiến chung tình nhưng từ sau khi gặp Lâm Nhiễm, cô mới hiểu được cái gì gọi là nhất kiến chung tình, chỉ vì gặp được nửa kia.
Tác giả có chuyện muốn nói: Mở truyện mới, mọi người tùy ý xem đi, không hay thì đừng mắng.