Chờ cháo đun xong, thời điểm Hạ Lâm Thị lần thứ hai đẩy ra cửa phòng của Hạ Bình An để đem cháo bưng tới liền kinh ngạc phát hiện Hạ Bình An đã ở trong phòng mặc vào bộ quân phục thân màu ám hồng sắc đang quay vào tấm gương, chỉnh trang quần áo, cài xong cúc áo còn lại, tựa hồ muốn ra ngoài.Hạ Bình An có thể tỉnh lại, đứng lên khiến cho mẫu thân đương nhiên cảm thấy cao hứng, cảm giác khối đá lớn đặt ở trong lòng rốt cục rơi xuống. Tuy nhiên, Hạ Lâm Thị lại kinh hồn bạt vía khi nhìn thấy Hạ Bình An lại mặc lên người bộ quân phục,."Bình An, ngươi vừa mới tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi nhiều, sức khỏe chưa hồi phục đã mặc quân phục vào rồi. . ." Hạ Lâm Thị cầm chén cháo nóng hổi trên tay đặt ở trên giường và lo lắng nói rằng."Không có chuyện gì đâu mẹ, ta đã nghỉ ngơi trên giường ba ngày, không động đậy nữa sẽ khiến ta ta cảm giác như thân thể đều muốn rỉ sét, ta liền ra ngoài xem xem!" Hạ Bình An biết lí do mà mẹ hắn lo lắng, vì lẽ đó giả vờ ung dung nói rằng.Quân phục trên thân được dệt bởi ám hồng sắc len, nhìn chung dáng vẻ bộ quân phục xem ra cũng không quá tệ, chí ít đủ thâm hậu. Hơn nữa, đã cho thấy dáng dấp của bộ quân phục thời hiện đại, áo ra áo, quần ra quần, mặc lên người sạch sẽ lưu loát.Áo màu ám hồng sắc cùng với cúc áo màu xám đen, quần màu xám đen, trên mũ quân đội có một cái hình long văn, là quân hiệu của Đại Viêm đế quốc; trên eo, đai lưng da trâu cùng đôi ủng bằng da dưới chân cũng rất rắn chắc, khiến cho bản thân trong gương mặc lên người rất vừa vặn.Hạ Bình An thân thể vẫn tính cường tráng, ăn mặc quần áo xong liền lập tức hiện ra mấy phần anh khí.Một thân trang phục này là quân phục tiêu chuẩn của hỏa thương binh trực thuộc Đại Viêm đế quốc, còn màu ám hồng sắc chính là quốc sắc của Đại Viêm đế quốc, tượng trưng cho hỏa đức cùng quang minh.Nghe Hạ Bình An nói như vậy, Hạ Lâm Thị mới hơi thở phào nhẹ nhõm "cháo này làm có chút loãng vì trước đó bác sĩ có nói khi ngươi tỉnh lại liền không thể lập tức ăn quá nhiều đồ vật, ngươi nhân thời điểm cháo còn nóng mà mau ăn đi. . .""Để con ra ngoài ăn đi. . ." Hạ Bình An bưng cái kia bát cháo loãng ra gian phòng.Trước đó, Hạ Lâm Thị cho rằng Hạ Bình An nằm ở trên giường, còn không đủ sức dậy, cho nên mới đem cháo loãng vào đến, nếu Hạ Bình An đã có thể dậy được thì dĩ nhiên mang chén cháo ra bên ngoài ăn.Căn nhà Hạ Bình An ở không lớn, cả gia đình bốn miệng ăn liền ở tại một căn nhà nằm ở phía Nam Nhật Hiểu thành, căn nhà này không khác gì với các căn nhà phổ thông khác trong khu dân cư, chỉ có 2 gian phòng, tổng diện tích khoảng 70 m².Bởi vì trong nhà chỉ có hai gian phòng nên trước đây lúc hai huynh muội Hạ Bình An cùng Hạ Ninh còn nhỏ liền sống chung một gian, cha mẹ sống phòng còn lại. Tuy nhiên, theo Hạ Bình An cùng Hạ Ninh từ từ lớn lên liền biến thành Hạ Bình An cùng Hạ Duyên Niên sống chung một phòng, một phòng còn lại dành cho Hạ Ninh cùng Hạ Lâm Thị.Sau khi Hạ Bình An tòng quân, hằng ngày ở tại doanh trại, không gian sống trong nhà ở cũng lại rộng rãi lên. Hai ngày nay Hạ Bình An bị đưa đến trong nhà chăm sóc, Hạ gia lại bắt đầu chen chúc lên.Trong nhà Hạ Bình An có chút hỗn độn. Trên ban công sát cửa sổ đang phơi quần ao cho khô, trong khi bên dưới thì đặt một số ngăn tủ, trong bếp chứa bếp than cùng một ít than để sử dụng, ngồi trong nhà có thể ngửi được mùi khói lửa.Gần nhất một tháng này, phụ thân Hạ Bình An đều tăng ca ở xưởng, hầu như không được về nhà mà ngày tiếp nối đêm đều đang bận việc.Hạ Duyên Niên lần gần đây nhất về nhà vẫn là bảy ngày trước, cho nên việc Hạ Bình An té từ trên thành lầu xuống, hôn mê vẫn chưa được phụ thân biết.Hạ Bình An muội muội Hạ Ninh đang ngồi ở trước bàn, hai cái chân nhỏ đang lắc lư. Khi thấy hai mẹ con Hạ Bình An đi ra, Hạ Ninh đang dùng lực muốn vặn nắp đậy chiếc lọ đặt trên bàn lại, vừa vặn nhìn thấy Hạ Bình An cùng mẫu thân đi ra Hạ Ninh có chút bối rối vội vã đem chiếc lọ đẩy ra chỗ khác, nói một câu "Mụ mụ ta không ăn trộm đường ăn. . ."Hạ Lâm Thị chứa trong bình đó một ít một ít đường đỏ.Đường đỏ vẫn là do phụ thân của Hạ Bình An lúc trước cầm về, so với muối còn quý hơn nhiều, đường đỏ khi đặt ở bên ngoài dễ dàng bị ẩm nên Hạ Lâm Thị với tính cách luôn luôn cần kiệm liền đem đường đỏ đặt ở trong bình, thỉnh thoảng dùng một điểm."Ca ngươi mới vừa tỉnh, nên dành đường đỏ kia cho ca ngươi bổ thân thể. . ." Hạ Lâm Thị liền vội vàng nói."Ồ. . ." Hạ Ninh nhìn Hạ Bình An một chút rồi cúi đầu đáp một tiếng, con mắt còn liếc trộm một chút về cái bình đường đỏ.Hạ Bình An ngồi vào bên cạnh Hạ Ninh và cười cợt, cầm lấy cái bình đường đỏ rồi vặn nắp bình ra, múc vào chén cháo của Hạ Ninh không ít "Không sao Ninh Ninh cũng cần phải phát triển thân thể, nếu nàng yêu thích liền để nàng ăn nhiều một chút. . .""Vẫn là ca ca tốt nhất. . ." Hạ Ninh con mắt cười đến híp lại, sau đó còn không chờ Hạ Lâm Thị nói chuyện liền nhanh chóng thưởng thức món ăn.Hạ Bình An đem một ít táo đỏ đậu phộng trong bát táo đưa một ít cho Hạ Ninh, Hạ Ninh sợ hết hồn nhìn lén Hạ Lâm Thị một chút, liền vội vã đem táo đỏ đậu phộng loại hình một lần nữa để vào Hạ Bình An trong bát "ca ngươi ăn đi, thân thể ngươi hiện tại mới vừa khôi phục, nên bồi bổ thời điểm, trong chén của ta có một ít đường đỏ là được rồi. . ."Hạ Bình An cười cợt Hạ Ninh, vẫn đúng là càng ngày càng hiểu chuyện "Mẹ ngươi cũng ăn chút. . .""Ta không đói bụng. . ." Hạ Lâm Thị liền vội vàng nói."Ngươi không ăn, ta cũng không ăn. . ." Hạ Bình An thả xuống bát đũa của mình, hắn biết Hạ Lâm Thị cũng tốn nhiều công sức mới có thể cho hắn ăn những mòn này. Do chiến tranh ảnh hưởng nên việc cung cấp thức ăn cho cư dân sống trong Nhật Hiểu thành cũng gặp khó khăn, cũng vì vậy mà tình hình trị an cũng có chút hỗn loạn.Lưu dân tiến vào trong thành đã phát sinh vài vụ cướp tiệm gạo, cũng còn tốt Hạ gia trong nhà có một chút lương thực dự trữ, không đến nỗi đói bụng