"Ta cũng có lễ vật tặng cho ngoại công." Bỗng nhiên một giọng nói vang lên, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Hoàng Long đứng lên, trong tay cầm một khối tiểu ngọc.
Tiểu ngọc chỉ lớn bằng một phần ba bàn tay, màu lục nhạt, tinh khiết trong suốt, bề mặt mơ hồ lưu động một cỗ sương mù có hoa văn rất nhỏ, đây là cực phẩm Ngọc Thạch "Ngọc Yên" .
Bất quá, so với San Hô Huyết Ngọc, khối Ngọc Thạch này tuy cũng là cực phẩm, nhưng từ bên ngoài xem ra giới vị còn kém khá xa.
Triệu Dương sửng sốt, rồi mỉm cười nhìn Hoàng Long bàn tay nhỏ bé cầm Ngọc Thạch: "Nga, ngoại tôn ngoan cũng có lễ vật đưa cho ngoại công?"
Hoàng Long gật đầu nói: "Đây là Ngọc Thạch tôn nhi ở một Ngọc Thạch điếm nhìn thấy, trông nó rất tốt, tôn nhi nhớ kỹ ngoại công đại thọ, cho nên liền mua về tặng cho ngoại công."
Triệu Dương tươi cười tiếp nhận Ngọc Thạch: "Hảo, ngoại tôn của ta còn nhỏ đã có được tấm lòng hiếm có thế này, ngoại công thật cao hứng."
Ngọc Thạch tuy không bằng một phần ngàn San Hô Huyết Ngọc, nhưng cái khó có được chính là ngoại tôn Hoàng Long còn tuổi nhỏ đã có lòng hảo tâm.
Bất quá, Ngọc Thạch này dù Hoàng Long mua từ Ngọc Thạch điếm, nhưng sau đó Hoàng Long khắc vào bên trong một ít tiểu trận pháp như: Tụ Linh trận, Thanh Tâm Tĩnh Thần trận, do vậy Ngọc Thạch đã không còn là khối ngọc tầm thường ban đầu nữa.
Có thể nói về sau Triệu Dương đeo khối Ngọc Thạch này tu luyện , hiệu quả so với dùng San Hô Huyết Ngọc còn tốt hơn vài lần.
Triệu Diệu giật mình, không nghĩ tới đứa con trai này của tỷ tỷ thế nhưng chặn ngang một cước, giải nguy cho nàng, nhìn thấy phụ thân Triệu Dương vẻ mặt tươi cười, Triệu Diệu trong lòng khó chịu, nhìn Triệu Dong cười nói: "Ta còn tưởng là cái gì, nguyên lai là một khối Ngọc Thạch bình thường, thật sự là cháu trai sáu tuổi của ta tự mình đi mua ? Sáu tuổi đã hiểu được những thứ đó? Không phải là tỷ tỷ mua nhưng sợ mất mặt cho nên mới kêu con mình đưa đấy chứ?"
Triệu Dong sắc mặt khó coi.
Lúc này, Triệu Thủ nhịn không được, nói: "Đủ rồi, Tứ muội, lễ vật không phân biệt khinh trọng, có tâm là được."
Triệu Thiên tiếp lời nói: "Đại ca nói rất đúng."
Triệu Dương nhướng mày, tứ nữ nhi Triệu Diệu hiện tại quý vi đế quốc hoàng phi, ở trước mặt mọi người, hắn cũng không tiện mở miệng nói gì.
Lúc này, các quý tộc ở đại sảnh cũng nhìn ra, hai nữ nhân của Triệu gia tựa hồ có điểm không hòa hợp.
Triệu Diệu thấy hai ca ca thay Triệu Dong biện hộ, trong lòng hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục làm khó dễ.
Thọ yến chấm dứt, khi chuẩn bị bãi giá hồi cung, Triệu Diệu quay lại nói với Triệu Dong: "Tam tỷ, ngươi không nên quá cưng chìu đứa nhỏ, ngươi xem, đứa nhỏ này mới bao nhiêu tuổi? Một “ngoạn sủng” chưa đủ, còn có tới hai con." Nói xong rồi nhìn Bì Nhĩ và Ân Đệ trên người Hoàng Long nhướng mắt một cái.
Ta là Thánh Vực ma thú, không thèm cùng tiểu nữ tử so đo, nhịn.
Trong lòng Bì Nhĩ và Ân Đệ thầm nghĩ.
Yến thọ chấm dứt ngày hôm sau, Hoàng Long đang chuẩn bị khởi hành hồi Lục Thông Vương Quốc thì lại bị khó dễ.
Triệu Oánh muội muội chết sống ôm lấy hai “ngoạn sủng”, không chịu để chúng rời đi, nháo đến nháo lui cuối cùng lại mở miệng vô lại đòi trực tiếp giữ lấy, còn quấn quít lôi kéo Hoàng Long, nũng nịu kêu Long ca ca này Long ca ca nọ, nhằm lấy được hai “ngoạn sủng”.
Triệu Dong thấy vậy, đành bảo con trai: "Long nhi, Triệu Oánh muội muội đã thích chúng như thế, vậy cứ đưa cho nàng đi, mẫu thân trở về sẽ mua cho con hai cái."
Mua hai cái? Thánh Vực ma thú có thể mua sao? Hoàng Long chưa từng nghe nói trên Hằng Nguyên Đại Lục có nơi nào bán Thánh Vực ma thú a.
Hoàng Long kiên quyết lắc đầu, cho dù hắn đồng ý, hai Thánh Vực ma thú Bì Nhĩ cùng Ân Đệ cũng chắc chắn không chấp nhận.
Triệu Dong sắc mặt khó coi, không nghĩ đến con trai ham mê “ngoạn sủng” như thế, chợt nhớ tới lời nói của muội muội Triệu Diệu ngày hôm qua, có chút tức giận nói: "Long nhi, một đứa bé như ngươi cần “ngoạn sủng” làm gì, sau khi trở về, ngươi phải cố gắng tu luyện ma pháp cho ta, về sau không cho phép ngươi lại mang theo những thứ này."
Tiểu ma nữ Triệu Oánh ở một bên đối Hoàng Long làm ngoáo ộp, vẻ mặt biểu lộ đắc ý.
Nhưng không ngờ Hoàng Long bỏ ngoài tai lời nói của Triệu Dong, quay qua hai ma thú nói: "Bì Nhĩ, Ân Đệ, chúng ta đi."
Dưới con mắt ngạc nhiên của mọi người, Hoàng Long lắc mình một cái, phi tới trên lưng Liệt Phong Thú, mà hai “ngoạn sủng” cũng từ trong ngực Triệu Oánh còn đang ôm chặt, phi ra như tia chớp đậu tới bả vai Hoàng Long.
Tiếp theo, Hoàng Long một mình cưỡi Liệt Phong Thú bay đi, chỉ lưu cho mọi người một cái bóng dáng.
Triệu Dong sắc mặt khó coi tới cực điểm, từ nhỏ tiểu nhi tử này nếu như nhận định chuyện gì, mặc kệ là ai đều không thể thay đổi, ngay cả nàng hay trượng