“Tiểu tử, những việc làm của ngươi ở Đồ Thư Quán trong mấy ngày nay chúng ta đều nhìn thấy.” Đường Vô Địch mở miệng nói trước.
Du Tề ngồi bên cạnh tiếp lời: “Hài tử, thiên phú của ngươi tốt hơn những người khác, đấy chính là ưu thế. Nhưng nếu ngươi cứ làm việc hồ đồ như vậy thì thiên phú tốt cũng vô dụng.”
Dương Chân cùng Nhâm Trung Thành cũng tiếp tục nói thêm vào, chủ yếu là khuyên bảo Hoàng Long không nên lười biếng thành thói quen mà lãng phí tài năng như thế này.
Hoàng Long không nói được câu nào. Chuyện này là thế nào đây? Lười biếng thành thói quen? Mỗi ngày hắn đều đọc hơn vạn quyển sách. Một tháng nay, nếu đem số sách hắn đọc chất lên, chỉ sợ cũng bằng một quả núi nhỏ rồi.
Mặc dù hắn còn chưa chính thức tu luyện Ma pháp va Đấu khí, nhưng hắn đã nắm rất vững những kiến thức cơ sở về phương diện này. Giờ chỉ cần tập luyện nữa thôi.
Thấy Hoàng Long không nói gì, Đường Vô Địch cho rằng Hoàng Long nhận lỗi, trong lòng cũng vui vẻ hơn, cười nói: “Được rồi! Chúng ta cũng không trách mắng ngươi, ngươi không cần lo lắng. Tiểu gia hỏa, từ nay về sau, ngươi hãy chăm chỉ nghe đạo sư Lôi Khắc giảng dạy là được.”
Du Tề cũng ôn hòa bảo: “Ngươi có yêu cầu gì cũng có thể nói với chúng ta.”
Hoàng Long trầm ngâm một chút, rồi nói: “Một tháng sau, ta muốn ra ngoài một chút, cuối năm sẽ trở về.”
Một tháng sau, cố gắng đọc hết sách trong Đồ Thư Quán. Sau đó Hoàng Long có ý định đến Ma Thú sơn mạch tu luyện, nhân tiện tìm lại thanh ma pháp kiếm bị trộm lúc trước.
Ai ngờ nghe Hoàng Long nói xong, sắc mặt đám người Đường Vô Địch đều trở nên khó coi.
“Cái gì? Ngươi, ngươi... tên tiểu tử này, người nói lại lần nữa xem! Ngươi còn dám nói muốn ra ngoài chơi! Tiểu tử, đây là học viện, không phải nhà ngươi, không phải ngươi muốn đi chơi đâu thì đi!” Dương Chân vỗ bàn, tức giận nói.
Vừa rồi hắn còn tưởng Hoàng Long đã biết mình sai lầm, ai ngờ ngược lại, ngay cả ở Đồ thư quán cũng không ở nữa mà muốn ra ngoài chơi.
Du Tề vẻ mặt vốn ôn hòa cũng phải nhíu lại nói: “Việc này không được.”
Thật ra, Hoàng Long cũng chỉ muốn nói một tiếng với mấy ngươi Đường Vô Địch mà thôi, có phản đối hay không cũng không thay đổi được quyết định của hắn.
Từ phòng viện trưởng đi ra, Hoàng Long không đi tới lớp học. Mà thật ra đến giờ hắn cũng chưa biết lớp mình ở đâu, lại trở về Đồ Thư Quán tiếp tục công việc đọc sách vĩ đại.
Thấy vậy, mấy người Đường Vô Địch lắc đầu, thở dài. Tiểu tử này sợ rằng không có hy vọng.
Quay lại Đồ Thư Quán, thấy còn đến mấy nghìn giá sách, Hoàng Long thầm tính toán. Nếu xem hết tất cả chỗ này e rằng phải mất đến nữa năm. Bởi vậy, hắn đành sửa lại kế hoạch, chỉ chọn một vài quyển sách tiêu biểu trên giá sách để đọc thôi.
Cứ như thế, một tháng nữa qua đi.
Sau hai tháng, Hoàng Long đã đọc hết non nửa số sách trong Đồ Thư Quán. Đặc biệt là hắn đã xem hết gần vạn quyển sách về Ma Pháp và Đấu khí của Thần Phong Học Viện. Bây giờ, nếu như nói về lý luận kiến thức, chỉ sợ cường giả Thánh Vực như đám người Đường Vô Địch cũng chưa chắc đã hơn được hắn.
Lúc Hoàng Long đi ra khỏi Đồ Thư quán thì đã tới trưa, không ngờ lại đụng phải tiểu ma nữ Triệu Oánh và Lâm Na, nhị công chúa của đế quốc Bạo Tuyết.
Hai tháng không gặp, tiểu ma nữ Triệu Oánh đã cao hơn một chút, thấy Hoàng Long, liền trực tiếp nói: “Hoàng Long biểu ca, huynh đúng là không còn gì để nói! Lười biếng trốn ở Đồ Thư Quán. Hai tháng rồi không đến học một tiết nào. Ta đã mách với Tố Dung cô cô rồi. Hừ! Để xem đến kỳ nghỉ, huynh trở về, dì Ba sẽ giáo huấn huynh thế nào!”
Nhìn Tiểu ma nữ Triệu Oánh chống nạnh, vẻ mặt tức giận bất bình, Hoàng Long lạnh nhạt nói: “Biết rồi.” sau đó liền rời khỏi, để lại Triệu Oánh và Lâm Na đang ngẩn người ra.
Một lát sau, nhìn bóng lưng Hoàng Long rời đi, tiểu ma nữ Triệu Oánh bực tức nói: “Lâm Na tỷ tỷ, tỷ nhìn xem. Cái tên biểu ca này đáng ghét quá. Ta có lòng tốt khuyên hắn mà hắn lại có thái độ này.”
Lâm Na nhìn về phía Hoàng Long biến mất, vẻ mặt có chút đáng tiếc, khẽ nói: “Chúng ta đi thôi.”
Sau