Kim Cương Cự Lung xuất hiện khiến vẻ mặt Bác Cách cùng hai thú đầy cảnh giác, vì họ cảm ứng được trên cự thuyền ẩn chứa hai luồng khí tức không kém gì ba người mình.
Đặt giả thuyết lấy một chọi một, hai luồng khí tức kia còn mạnh hơn Bác Cách cùng hai thú một chút.
Điều này chứng tỏ trên thuyền có ít nhất hai vị cường giả Thánh Vực, hơn nữa còn là Thánh Vực Trung giai đỉnh phong.
Trong nháy mắt, Kim Cương Cự Lung đã xuất hiện trước mặt mọi người. Chẳng qua, hiển nhiên họ cũng cảm ứng được khí tức cường đại của Bác Cách và hai thú, nên dừng lại ở khoảng cách ngoài ngàn mét.
Lúc song phương đối mặt, từ trong cự thuyền xuất hiện một nhóm người. Hoàng Long dõi mắt tập trung nhìn về phía vòng vây đang giãn ra, có ba người tiến lên phía trước.
Người đi giữa vậy mà là một mĩ nữ yêu mị nghiêng nước nghiêng thành.
Càng làm cho Hoàng Long ngoài ý muốn là đối phương hóa ra lại là người quen. Ngày đó, trong buổi đấu giá ở Vương quốc Lục Thông, nữ nhân tuyệt sắc này cùng mình tranh giành lấy Hương Thạch Vẫn Thiết.
Lúc ấy, Bác Cách cũng theo Hoàng Long đi đấu giá nên cũng nhận ra đối phương.
An Lôi đứng ở đầu thuyền, nhìn thấy Hoàng Long cùng Bác Cách, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Mặc dù đã qua mấy tháng nhưng nàng vẫn nhận ra Hoàng Long chính là đứa nhóc đã đấu giá cùng nàng tranh đoạt Hương Thạch Vẫn Thiết. Dù sao, trên hành trình đến Đại lục Hằng Nguyên, Hoàng Long đã để lại cho nàng một ấn tượng sâu sắc.
Một đứa bé có thể cầm mấy chục vạn kim tệ mua một khối quặng sắt, dù là ai cũng không dễ dàng quên được.
Lúc ấy, nàng nhìn ra Hoàng Long tuy chỉ là một đứa bé, nhưng tuyệt đối không đơn giản. Có điều, bây giờ nhìn Hoàng Long lăng không mà đứng, nàng vẫn không che giấu được nỗi sợ hãi trong lòng.
“Thánh Vực?” Nàng âm thầm lắc đầu, mặc dù không có cách nào biết được thật giả, nhưng muốn tin một đứa trẻ là cường giả Thánh Vực, dù có làm thế nào nàng cũng không tin được.
Dù vậy, nàng vẫn cảm thấy kinh sợ. Bởi vì khí tức trên người hộ vệ Bác Cách phía sau Hoàng Long tuyệt đối là của cường giả Thánh Vực. Càng làm cho nàng không thể ngờ được, hai con ma thú Thánh Vực kia hình như là sủng vật của đứa trẻ này?
“Là ngươi, tiểu bằng hữu! Không nghĩ đến chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này!” An Lôi nén nỗi khiếp sợ trong lòng, cười nhạt một tiếng.
Chân mày Hoàng Long khẽ cau lại.
Mặc dù lúc đầu hắn nhìn ra đối phương là Ma tộc, hơn nữa còn tương đương với cường giả Thánh Vực của nhân tộc, Đại Tu La. Nhưng không ngờ rằng đối phương lại là hoàng thất Ma tộc, hơn nữa còn có thể ngồi Kim Cương Cự Lung thì chứng tỏ nàng không chỉ có thân phận hoàng thất bình thường.
Thấy Hoàng Long không nói gì, An Lôi nói tiếp: “Ngươi cũng vì Thiên Thanh Mãng Ngưu này mà đến?” Nói đến đây, An Lôi thoáng nhìn Thiên Thanh Mãng Ngưu đang tiến hóa, tròng mắt lóe lên.
Trước đó không lâu, khi nàng mới bước vào cánh cửa Đại Tu La, vẫn muốn tìm một ma thú Thánh Vực làm sủng vật. Có điều, ma thú Thánh Vực quả rất khó tìm. Chỉ có một con sống ở giải đất trung tâm của biển Tử Vong.
Giải đất trung tâm của biển Tử Vong, cho dù là cường giả Thánh Vực Đỉnh phong cũng không dám tùy tiện xông vào. Cho nên, nàng chỉ có thể đem mục tiêu dời đến những Ám ma thú cao cấp sống ở hải vực đang tiến hóa đến cấp chín.
Chờ đợi mấy năm, gần đây được thủ hạ báo lại, đã phát hiện được một con, hơn nữa lại là Vương giả trong số Ám ma thú, Thiên Thanh Mãng Ngưu. Nàng trong lòng mừng rỡ, dẫn theo đại quân tiến đến, không nghĩ được lại đụng phải hắn.
“Không sai!” Hoàng Long chậm rãi đáp.
Lúc này, một trong số hai nam tử anh tuấn đứng sau lưng An Lôi tiến lên, lạnh lùng quát: “Thằng nhóc loài người, đây là Công chúa An Lôi. Bởi vì Công chúa coi trọng Thiên Thanh Mãng Ngưu này, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi nên thức thời. Nếu không, hắc hắc… lúc đó muốn đi cũng không được!”
Tên còn lại cũng lạnh lùng, ngạo nghễ hùa vào: “Nhân loại xấu xí hèn hạ, đừng tưởng rằng có chút thực lực là có thể công khai cướp đoạt vật của Địa Ngục của chúng ta, Thiên Thanh Mãng Ngưu này vốn là Ám ma thú Địa Ngục