Khẳng Ân thấy Lỗ Khắc Tư cẩn thận từng li từng tí như vậy, cười nói: “Lỗ thúc thúc, người quá cẩn thận rồi. Chẳng lẽ người cho rằng tiểu tử này là Cường giả Thánh Vực sao? Hoặc đầu ngưu này, là Ma thú Thánh Vực?”
Vẻ mặt Khẳng Ân đùa cợt, chỉ vào Hoàng Long đang ngồi trên Thiên Thanh Mãng Ngưu.
“Có Lỗ thúc thúc là Cường giả Thánh Vực, chẳng lẽ tiểu tử này còn có thể trốn thoát được sao?” Khẳng Ân cười nói. Tất cả Dong binh của Dong binh đoàn Dã Lang ở xung quanh cũng cười phụ họa. Không ít kẻ còn chăm chú nhìn Đại Tu La Tô Lệ Tư. Khi Thiếu chủ chơi đùa nữ nhân, lúc cao hứng còn thưởng cho bọn hắn luân phiên chơi đùa. Nữ nhân này tuyệt đối là cực phẩm nha, đến lúc đó, Thiếu chủ cao hứng lên, hắc hắc!
Nghĩ tới đây, những Dong binh kia càng cười lớn.
“Đi, giết chết tiểu tử này cho ta. Còn đầu ngưu này, giữ lại, chút nữa có thịt ngưu nướng để ăn, còn có mỹ nhân này nữa. Hắc hắc, chúng ta cũng vất vả mấy ngày rồi, tối nay vui chơi cho thật thoải mái.” Nói xong, Khẳng Ân nở nụ cười nham hiểm.
“Vâng, Thiếu chủ.” Các Dong binh ở xung quanh vô cùng vui mừng, cao giọng trả lời.
Có điều, những dong binh này sau khi vây quanh Hoàng Long, chỉ có một người xông lên. Bọn chúng nghĩ, giết chết một Ma pháp sư Tứ cấp thì một người là đủ rồi.
Thực lực những dong binh của Dong binh đoàn Dã Lang không yếu. Tất cả đều có thực lực Thất cấp, ba Cửu cấp, một Thánh Vực, chính là người lúc nãy lên tiếng ngăn cản, Lỗ Khắc Phu.
“Hắc hắc, tiểu tử, sợ đến choáng váng sao? Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn. Ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái.” Gã dong binh đi tới, thấy Hoàng Long vẫn ngồi trên lưng Thiên Thanh Mãng Ngưu, không hề nhúc nhích, hắn còn cho rằng tiểu tử này sợ đến choáng váng. Vẻ mặt tàn nhẫn, không hề cố kỵ, cười nói.
Hắn đi đến bên cạnh Hoàng Long, tay giơ lên, đấu khí phóng ra, đang muốn một chưởng chụp chết Hoàng Long. Nhưng, một chưởng đang ở trên không, hắn đột nhiên phát hiện, hai tay của hắn không thể cử động được. Đây là chuyện gì? Trong lòng cả kinh. Tiếp đó, hắn phát hiện, không chỉ hai tay, ngay cả toàn thân cũng không thể nhúc nhích được. Miệng há to, muốn nói gì đó nhưng không được.
Tiếp đó, hắn nhìn thấy đầu ngưu của tiểu thiếu niên này giơ chân lên (nguyên bản là tay), trước mặt lập tức tối sầm lại, ý thức lập tức tan rã, ngã thẳng xuống đất.
Đến lúc chết hắn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Những dong binh của Dong binh đoàn Dã Lang ở xung quanh, đang ồn ào cười nói, nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt cứng đờ, kinh hãi nhìn đồng đội ngã xuống.
Cả bọn nhìn nhau, sau đó có một dong binh đi tới cạnh tên dong binh đang nằm dưới đất kia, lớn tiếng nói: “Uy, Cơ Lợi, xảy ra chuyện gì?” Thấy đồng đội nằm im không có phản ứng, hắn cận thận kiểm tra hơi thở, sau đó lập tức lùi lại, biến sắc nói: “Đã chết!”
Các dong binh ở xung quanh lập tức biến sắc, vội vàng vận chuyển đấu khí, ma pháp, sau đó rút vũ khí ra. Lúc này, bọn họ mới tin rằng, dong binh kia đã chết.
Có điều, tất cả bọn chúng, không một ai phát hiện ra đồng đội vì sao mà chết. Ngay cả Cường giả Thánh Vực Lỗ Khắc Phu đứng bên cạnh Khẳng Ân cũng vậy, trên mặt hiện lên nét kinh ngạc.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lỗ Khắc Phu càng thêm bất an.
Tên Khẳng Ân kia cũng bị một cảnh tượng này làm cho hoảng hốt. Hắn quát lên: “Lên một lượt đi. Giết chết tiểu tử này cho ta.”
"Vâng, Thiếu chủ."
Lần này, tất cả các dong binh đang vây lấy Hoàng Long đều xông tới. Đúng lúc này, một đoàn Hắc Ma khí khủng khiếp quét tới, lập tức bao phủ những tên dong binh này. Tiếp đó, một bóng người hiện lên, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đại Tu La Tô Lệ Tư ở phía sau Hoàng Long đã xuất thủ.
Lỗ Khắc Phu thấy thế, sắc mặt đại biến. Trầm giọng quát lên, đấu khí toàn thân phóng ra, một quyền đánh tới, cùng Tô Lệ Tư đối chiêu, ép Tô Lệ Tư trở về. Bất quá, dù nhanh như vậy, nhưng có đến một nửa số dong binh đã chết dưới tay Tô Lệ Tư.
“Ma tộc Đại Tu La!” Lỗ Khắc Phu tạm thời đánh lui Tô Lệ Tư, toàn lực vận chuyển đấu khí, nhìn Tô Lệ Tư, cả kinh nói.
Những dong binh may mắn sống xót vội vàng lùi lại, ánh mắt kinh hãi nhìn Tô