Khi Hoàng Long đi ra ngoài, thấy có một con Cự Hổ, thân dài hơn mười thước, không ngừng công kích Ma Cô Tiên phủ.
Thân thể Cự Hổ có các vệt đen trắng xen kẽ nhau. Đặc biệt, trên trán có chín vệt ban màu đen, nhìn từ xa giống như chín con mắt, rất sinh động.
Thấy ba người Hoàng Long đi ra, Cự Hổ ngửa mặt lên trời rống to. Một tiếng Hổ khiếu (cái này tương đương với Long ngâm), phát ra uy phong nghiêm nghị.
“Cửu Nhãn Ma Hổ!” Nhìn thấy Cự Hổ, Tô Lệ Tư có chút kinh ngạc.
Cửu Nhãn Ma Hổ cũng là Ám Ma thú của Địa Ngục. Là dị thể của loài Hổ, vô cùng hiếm thấy. Không nghĩ tới ở nơi này lại gặp một con.
Cửu Nhãn Ma Hổ nghe được lời của Tô Lệ Tư, hổ nhãn đảo qua, nó không nghĩ tới là có người nhận biết được mình. Bất quá, cái tiểu thiếu niên nhân loại cưỡi Thanh Ngưu, cùng cô gái xinh đẹp ở phía sau, mặc dù không có ma pháp cùng đấu khí ba động, nhưng vẫn làm nó cảnh giác. Cửu Nhãn Ma Hổ lùi về phía sau, miệng há to, răng nanh lộ ra: “Nhân loại, các ngươi thật to gan. Dám xông vào lãnh địa Hổ Vương ta. Ta muốn đem các ngươi xé nát.” Nói xong, Cửu Nhãn Ma Hổ lại rống lên.
Hổ thanh rung trời, cát bụi cuồn cuộn nổi lên. Nó rất hài lòng với tiếng rống của mình.
Và Hoàng Long cũng không nói nhảm, trực tiếp để cho Thiên Thanh Mãng Ngưu hiện ra bản thể.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Cửu Nhãn Ma Hổ, thân thể Thiên Thanh Mãng Ngưu to như ngọn núi, chầm chậm bước ra ngoài. Sừng ngưu màu vàng lợt, lóe ra hàn quang. Toàn thân phát ra thanh quang, lục quang, hắc quang. Một đôi nhãn ngưu khổng lồ màu đỏ nhạt, từ trên cao nhìn xuống Cửu Nhãn Ma Hổ đang ngẩn ra.
“Thiên... Thiên Thanh Mãng Ngưu!” Cửu Nhãn Ma Hổ mở to đôi mắt, ngẩn ngơ.
Thân thể của Cửu Nhãn Ma Hổ cũng được coi là lớn, so với Ma Hổ bình thường cũng gấp hai lần. Nhưng so sánh với đầu Thiên Thanh Mãng Ngưu này thì có vẻ hơi nhỏ bé.
Vừa rồi, nó không nhìn ra đầu Thanh Ngưu này lại là Thánh Vực Thiên Thanh Mãng Ngưu. Mặc dù Thánh Vực Ma thú có thể thu nhỏ thân thể, nhưng khí tức trên thân thì không có cách nào ẩn hết được. Trừ khi đạt tới Thánh Vực Đỉnh phong, nếu không, không thể nào làm được.
Nhưng mà, đầu ngưu này sao lại làm được? Nó vì biến hóa bất ngờ này mà cảm thấy kinh ngạc cùng nghi ngờ.
Hoàng Long nhìn thấy đầu hổ này tỏ ra ngây ngốc, có chút buồn cười. Từ trên lưng Thiên Thanh Mãng Ngưu bay lên, đứng lơ lửng trên không, uy áp tỏa ra, bao phủ toàn thân Ma Hổ.
"Thánh... Thánh Vực Cường Giả!"
Cửu Nhãn Ma Hổ thu lại ánh mắt đang nhìn Thiên Thanh Mãng Ngưu, vẻ mặt không tin được nhìn vào tiểu thiếu niên Nhân loại đang đứng lơ lửng trên bầu trời.
Kế tiếp, Tô Lệ Tư cũng lăng không bay lên, cung kính đứng sau lưng Hoàng Long, toàn thân tỏa ra Ám Ma khí. Thân thể Cửu Nhãn Ma Hổ run lên: “Ma tộc Đại Tu La.”
Sau một hồi khiếp sợ, Ma Hổ không khỏi hối hận, trong lòng muốn rút lui.
Nhận thấy dị tượng ở nơi này, nó đang nhàn rỗi không có việc gì liền chạy tới đây nhìn qua một chút. Nhưng nó trăm ngàn lần không ngờ đến, ở bên trong lãnh địa của nó lại có một đoàn thể kinh khủng như vậy.
Thấy Cửu Nhãn Ma Hổ co chân muốn đi, Hoàng Long cười nói: “Muốn đi?” Sau một cái lắc mình, Hoàng Long đã hiện ra trước mặt Ma Hổ. Một quyền đánh tới, đồng thời còn hóa ra Long thân.
“Lưu Tinh Toàn Qua!” (Vòng xoáy lưu tinh)
Chỉ thấy một quyền của Hoàng Long đánh ra, khí lưu xung quanh bị chấn mạnh, tạo thành một vòng xoáy. Trong vòng xoáy, phảng phất vô số ngôi sao đang chuyển động.
Đây là một trong số Lưu Tinh đại thần thông của Đạo pháp.
Khuôn mặt của Cửu Nhãn Ma Hổ co rút mạnh. Nó cảm thấy một mối nguy hiểm khổng lồ, ngửa mặt lên trời rống to. Hổ khẩu mở ra, một cột sáng màu trắng, tốc độ như hỏa tiễn từ miệng nó bắn ra.
"Hổ Vương Bào Hao Đạn!"
Không gian ba động, một cột sáng to mấy thước đánh lên vòng xoáy lưu tinh trên. Có điều, cái vòng xoáy này có vẻ không có uy lực bằng Hổ Vương bào hào đạn, nhưng khi Hổ Vương bào hào