Sau khi Phong Tiếu Thiên khóc lóc kể lể, sắc mặt Âu Dương Hải chìm xuống, quay đầu nhìn Hoàng Lượng bên cạnh Hoàng Long, trầm giọng quát lên:
- Lượng nhi, ngươi thông đồng với huynh muội ngươi vu cáo Ngũ sư huynh, ngươi còn gì để nói?
Du Tề cũng quát lên:
- Dịch nha đầu, ngươi thật hồ đồ! Làm ta quá thất vọng!
Hoàng Lượng và Hoàng Dịch thấy sư phụ trách ngược lại mình, không hề tin vào những lời mình nói, vội la lên;
- Sư phụ, những gì đồ nhi nói đều là thật, là Nhị ca mới cứu đệ tử ra!
Dương Chân cả giận nói:
- Còn không biết hối cải? Còn định nói láo?
Y quay đầu lại nói với Âu Dương Hải và Du Tề:
- Ta nghĩ tốt nhất là nhốt bọn chúng lên phía sau núi, diện bích nửa năm đến một năm, để cho bọn chúng tự thanh tỉnh.
Âu Dương Hải và Du Tề không nói gì. Có điều, nhìn ý tứ của hai người, chắc hẳn là cùng yên lặng.
Hoàng Lượng và Hoàng Dịch trở nên gấp gáp, đặc biệt là Hoàng Dịch, khóe mắt đỏ lên.
Ánh mắt Hoàng Long lạnh băng nhìn Phong Tiếu Thiên và mấy người Âu Dương Hải đang tự bàn về phương pháp xử phạt hai đệ muội của mình, cười lạnh nói:
- Mấy tiểu lão đầu, lúc trước cho đệ đệ và muội muội ta vào làm môn hạ các người, là ta cấp cho các người mấy phần thể diện, nhưng mặt các ngươi thật dày! Giam giữ đệ đệ và muội muội ta? Nếu không phải là ta nể mặt mũi đệ đệ muội muội ta, ta đã trực tiếp đánh chết tiểu tử này.
- Tiểu tử này là để cho các ngươi thanh lý môn hộ hay để ta trực tiếp ra tay?
Hoàng Long chỉ vào Phong Tiếu Thiên nói.
Đường Vô Địch, Du Tề, Âu Dương Hải, Dương Chân, Nhậm Trung Thanh đều ngẩn ra, sau đó lửa giận bốc lên.
Âu Dương Hải quắc mắt, khuôn mặt đỏ bừng, đứng lên quát:
- Càn rỡ! To gan! Hoàng Long ngươi là trẻ nít chưa mọc lông, vậy mà dám xuất khẩu cuồng ngôn, không biết chừng mực. Đừng tưởng rằng ngươi có thiên phú không tồi, đã nghĩ mình là Cường giả Thánh Vực. Mấy năm nay chúng ta để ngươi tùy ý tu luyện ở ngoài Học viện, ngươi nghĩ là chúng ta không giám trị ngươi?
Phản ứng của Dương Chân lại càng dữ dội;
- Phản! Phản rồi! Một đứa nít ranh lại dám nói chuyện với chúng ta như vậy! Hôm nay không dạy dỗ ngươi đàng hoàng, ta không còn là Dương Chân nữa!
Dương Chân nói xong liền muốn ra tay.
Lúc này, Phong Tiếu Thiên vội đứng ra nói:
- Sư phụ, Dương Viện trưởng, hai vị có thân phận thế nào, cần gì phải vì một tiểu tử vô tri mà hạ thấp thân phận trực tiếp dạy dỗ hắn? Cứ để việc này cho đệ tử!
Nghe vậy, Âu Dương Hải và Du Chân liền ngồi xuống. Một Thánh Vực đi dạy dỗ một đứa trẻ con, nếu truyền ra ngoài thì quả là có chút mất thể diện, liền gật đầu đồng ý.
Nhậm Trung Thanh nói:
- Không cần nương tay, chỉ cần không chết.
Miệng Phong Tiếu Thiên ngoác ra đến tận mang tai, vội vàng nói:
- Vâng thưa Nhậm Viện trưởng. Xin sư phụ và các vị trưởng bối yên tâm.
Y nói xong, quay đầu nhìn Hoàng Long, cười nói:
- Hoàng sư đệ, nếu Phong sư huynh có ra tay nặng một chút, ngươi cũng đứng trách sư huynh.
Vẻ mặt Phong Tiếu Thiên vô cùng ngoan độc, đi về phía Hoàng Long.
- Hoàng sư đệ là nhân vật thiên tài trong ngàn năm qua của Học viện chúng ta, mấy năm nay chắc tiến bộ rất nhiều. Bây giờ sư huynh đến thỉnh giáo một chút thực lực của sư đệ.
Phong Tiếu Thiên vừa nói xong, sắc mặt lạnh lẽo, trong mắt hiện lên sát ý, một quyền đánh thẳng vào đầu Hoàng Long, kim quang đại thịnh.
Một quyền này là y đã tung đòn sát thủ.
Trước kia, y vẫn luôn tìm cơ hội để dạy dỗ tiểu tử này. Hiện tại danh chính ngôn thuận đánh chết tiểu tử này, cũng không ai có thể trách y được.
Dù sao đây cũng là ý đồ mấy người Âu Dương Hải. Trong lúc dạy dỗ có chút quá tay, vô tình làm chết người, cũng là chuyện bình thường.
Hoàng Long thấy vậy, chỉ cười lạnh.
Bây giờ Phong Tiếu Thiên là chiến sĩ Bát cấp (để nguyên theo nguyên tác, nhưng Học viện Thần Phong là học viện Ma pháp, sao lại có đệ tử là Chiến sĩ???), nếu một quyền này đánh trúng, sợ rằng đầu Hoàng Long sẽ vỡ ngay lập tức. Y nhìn thấy Hoàng Long vẫn đứng im ở đó, không