Nha, khẩu khí không nhỏ mà!Lục hoàng tử ung dung đi đến trước mặt Hoàng Bắc Hạ, chỉ là khi thấy dung mạo của Hoàng Bắc Hạ, trong mắt lập tức hiện lên một tia chấn kinh, và rồi thay vào đó là một ham muốn nho nhỏ.
Thì ra là một tiểu mỹ nhân!Lục hoàng tử có chút hèn mọn, sờ lên cằm của mình, không ngừng dò xét Hoàng Bắc Hạ, thậm chí còn muốn vươn tay ra chạm vào mặt của nàng, nhưng bị Hoàng Bắc Hạ nhẹ nhàng tránh thoát, Lục hoàng tử cũng không giận, tiếp tục sắc sắc mị mị nhìn Hoàng Bắc Hạ hỏi: Không biết phương danh của cô nương là?
Hoàng Bắc Hạ đứng đấy cũng không nói lời nào, chỉ là lãnh ý trong mắt từ từ nồng đậm.
Lục hoàng tử, có thật là đẹp như vậy không? Thiếu gia nhà Lý thị lang - Lý Thành cũng bước tới phía trước nói, cũng chỉ một giây sau liền có chút chấn kinh đứng tại chỗ, nói: Thì ra trên thế gian này còn có một nữ tử tư sắc như vậy a!
Lý Thành ngươi né ra, là bản hoàng tử nhìn thấy trước!Lục hoàng tử tựa hồ có chút bất mãn với ánh mắt nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Hạ của Lý Thành.
Ha ha, Lục hoàng tử đừng nhỏ nhen như vậy chứ, bất quá cũng chỉ là nhìn chút thôi mà.Nói xong liền ngượng ngùng lui trở về.
Lục đệ, không nên ồn ào!Tứ hoàng tử thấy Lục hoàng tử một mực không chịu đi, hơi thiếu kiên nhẫn nói.
Tứ ca, ta không có ồn ào!
Nhanh đi về, nếu không một hồi nữa cửa cung cấm sẽ đóng, đến lúc đó rất phiền toái.
Tứ hoàng tử tiến lên muốn lôi kéo Lục hoàng tử đi.
Khóe mắt lơ đãng đảo qua mặt Hoàng Bắc Hạ, chỉ một cái liếc mắt, liền đã dung mạo đó hấp dẫn.
Nữ tử trước mắt có làn da trắng như tuyết, lông mày lá liễu, lịch sự, tao nhã, ngũ quan xinh xắn, một đôi mắt phượng yêu diễm, mê người, chiếc mũi tinh xảo, lập thể hoàn mỹ không một chút tì vết, đôi môi như anh đào hiện ra sắc nhuận thủy, mái tóc đen dài chỉ dùng một sợi dây đơn giản cột về phía sau.
Gió nhẹ thổi qua, tóc phất lên hai má của nữ tử phiêu dật tinh tế, còn nữa, trên người nữ tử tản mát ra khí chất đạm mạc, quả thực hoàn mỹ như tiên tử trong bức họa không chút bụi trần, khiến cho người ta nhìn một chút là bị hấp dẫn thật sâu!
(Đựu, qua miêu tả t cũng biết chị nhà là tuyệt sắc mỹ nhân, khuynh quốc khuynh thành rồi hic hic)
Đẹp! Thật rất đẹp!
Trong đầu Tứ hoàng tử chỉ hiện ra ba từ này!
Chí ít hắn từ trước tới nay chưa từng gặp qua nữ tử đẹp như thế đẹp.
Nhìn đủ chưa? Hoàng Bắc Hạ hơi không kiên nhẫn nói.
Trong mắt khinh thường không chút nào che dấu
Quấy rầy rồi.
Tứ hoàng tử bị Hoàng Bắc Hạ nói chuyện như thế, mới phản ứng lại, sắc mặt lập tức có chút xấu hổ.
A, Tứ hoàng tử này cũng thật thú vị.
Thế mà lại không nhận ra nàng.
Thật ra cũng khá bình thường, trước kia Hoàng Bắc Hạ nhìn thấy Tứ hoàng tử là thẹn thùng hận không thể đem đầu chui vào trong đất bùn luôn cho rồi, cho nên nàng bây giờ và Hoàng Bắc Hạ ngày xưa khác nhau như vậy, đâu dễ nhận ra.
Trong lúc nhất thời hẳn là sẽ không biết được.
Bất quá nàng thật đúng là muốn nhìn xem lúc Tứ hoàng tử biết nàng chính là Hoàng Bắc Hạ thì sẽ có biểu cảm như thế nào! Trong trí nhớ, Tứ hoàng tử không có thái độ nho nhã thế này đối với nàng a! Dù sao Tứ hoàng tử trước đó ghét bỏ nàng bao nhiêu, nàng một chút cũng không quên!
Ta có thể đi được chưa? Hoàng Bắc Hạ chỉ nói một câu.
Tứ hoàng tử có chút sững sờ, lập tức gật đầu một cái, ý là có thể.
Nhưng không đợi Tứ hoàng tử đồng ý, thân ảnh của Hoàng Bắc Hạ đã biến mất.
Tứ ca, người sao lại cứ như vậy để nàng đi, ta còn chưa biết phương danh của nàng a!Lục hoàng tử có chút tức giận nói.
Tứ hoàng tử không lên tiếng, ánh mắt nhìn thân ảnh của Hoàng Bắc Hạ từ từ đi xa, có chút nhíu mày lại, nữ tử này thật đặc biệt, chỉ là tại sao hắn lại cảm thấy quen thuộc như thế!
Rất nhanh, Hoàng Bắc Hạ nhẹ nhàng quen đường về tới nội viện của mình.
Xác định không bị ai phát hiện, nhanh chóng lách vào trong phòng.
Một đêm nữa lại trôi qua rất nhanh.
Trời vừa mới sáng, Hoàng Bắc Hạ đã dậy từ sớm.
Không vì cái gì khác, mà bởi vì nàng biết, khẳng định Nhị phu nhân không kịp chờ muốn tới tìm nàng tính sổ!
Quả nhiên, Hoàng Bắc Hạ vừa vệ sinh cá nhân xong, liền nghe thấy âm thanh ồn ào phát ra từ bên ngoài.
Các ngươi không thể vào, tiểu thư còn đang ngủ! Nhược Thư thấy Lý ma ma mang theo hai gã sai vặt trực tiếp muốn xông vào gian phòng của Hoàng Bắc Hạ, nên lập tức ngăn ở cổng, nói.
Tiểu thư còn đang ngủ bên trong, nếu hôm nay cứ như vậy để bọn họ xông vào, thanh danh của tiểu thư sau này rất khó giữ được.
Cút ra! Lý ma ma hung thần ác sát nói, thấy Nhược Thư một mặt kiên trì chặn tại cổng, thế là nói vớu hai gã sai vặt bên cạnh: Lôi ả ra cho ta!
Rõ! Hai cái gã sai vặt đang muốn tiến lên bắt lấy Nhược Thư, chỉ nghe thấy cửa kẹt kẹt một tiếng được mở ra.
Ai dám động đến nàng ấy! Hoàng Bắc Hạ sắc mặt bình tĩnh nói, khiến cho người ta nhất thời