Lầu hai, Vọng Kinh Lâu
Chủ tử, vị cô nương kia hình như tới rồi Ly Uyên một mực canh giữ ở cửa sổ, trông thấy một cô nương đội nón rộng vành đi đến, bẩm báo nói.
Ngao Minh Dạ đang uống trà, tay bỗng dừng lại.
Ở đâu, ở đâu?Mộ Dung Dật kích động muốn nhìn.
Đôi mắt đen của Ngao Minh liếc Mộ Dung Dật, môi mỏng khẽ mở nói: Ngươi hình như rất muốn gặp nàng?
Lời này vừa nói ra, còn đang tràn đầy phấn khởi, Mộ Dung Dật trong nháy mắt liền cứng đờ.
Có chút không tự chủ ôm lấy hai tay của mình, rõ ràng là ngày nắng to, nhưng hắn cảm thấy có một trận gió lạnh thổi đến
Ha ha, ta đây không phải đang thay ngươi gấp gáp muốn lấy thuốc giải sao?Mộ Dung Dật có chút sợ sợ cười cười.
Phải không.
Sắc mặt Ngao Minh Dạ lúc này có chút trắng bệch, nhưng vẫn không che giấu được ngạo khí trên thân, nhìn thật sâu vào mắt Mộ Dung Dật, chỉ một cái liếc mắt tựa hồ có thể đem suy nghĩ trong lòng Mộ Dung Dật từng lớp từng lớp lột ra, cho đến khi hoàn toàn trần truồng trước mắt hắn.
Được rồi được rồi, ta bất quá cũng chỉ là muốn xem xem kiến thức của nha đầu này có bao nhiêu lợi hại thôi mà.Mộ Dung Dật bị Ngao Minh Dạ dò xét như thế, hoàn toàn chống đỡ không được.Phải biết ở trên đời này không có mấy người biết giải cửu nhật độc.
Nàng chỉ là một hoàng mao nha đầu lại biết cách giải, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?
Ngao Minh Dạ lông mày khẽ nhíu, lời Mộ Dung Dật nói sao hắn lại không biết.
Chính là bởi vì hoài nghi thân phận nữ nhân kia, cho nên mới phái ám vệ đi theo dõi, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Nữ nhân này đến cùng có địa vị gì!
Lúc này cửa được mở ra, chưởng quỹ thận trọng nói: Vương gia, vị cô nương mà ngài nói, bây giờ đang ở dưới lầu.
Biết rồi, ngươi kêu người lên đây.
Mộ Dung Dật đứng lên nói
Hoàng Bắc Hạ đứng ở cửa ra vào một hồi, thấy vẫn chưa có người nào xuất hiện, đang chuẩn bị đi về.
Cô nương, cô nương xin dừng bước.Hoàng Bắc Hạ quay đầu, thấy một nam tử trung niên tựa hồ đang kêu mình, bước chân dừng lại.
Cô nương, trên lầu có khách nhân tìm người, còn xin người lên đó một chút.Chưởng quỹ cung kính nói.
Hoàng Bắc Hạ xuyên qua nón rộng vành, ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ lầu hai, vừa vặn nhìn thấy bóng của Mộ Dung Dật co lại.
Trong lòng hiểu rõ, nhẹ gật đầu theo chưởng quỹ đi lên
Ôi má ơi, làm ta sợ muốn chết.Mộ Dung Dật âm thầm vỗ ngực, nha đầu