Cái tên tiêu đề là t đã hiểu ngay sự tình rồi, chị nhà chơi một vố này cũng hơi hài hước rồi -.-
___________________________
Ngao Minh Dạ nhìn nữ tử trước mắt, mặc kệ bản thân đang khó chịu như thế nào, nhưng vẫn như cũ ép bản thân mình phải đứng thẳng giống như...!giống như một chiến sĩ hiên ngang, vĩnh viễn không chịu thua!
Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại không thích cảm giác như vậy.
Ngay tại lúc Hoàng Bắc Hạ cho rằng mình sẽ chết, Ngao Minh Dạ đột nhiên thu tay về.
Khí lực của Hoàng Bắc Hạ như bị rút sạch, ngồi sụp xuống đất, thở hồng hộc.
Ngao Minh Dạ cũng không hiểu tại sao mình lại đột nhiên thu tay lại, có lẽ là bởi vì sức mạnh tiềm ẩn của Hoàng Bắc Hạ, cho dù là cách nhau một tấm mạng che mặt nhưng hắn cũng có thể nghĩ đến ánh mắt mãnh liệt kia, tâm khẽ động, bất động thanh sắc Cút!
Hoàng Bắc Hạ sau khi hít thở mấy đợt, cảm giác như đã sống lại.
Nhịn xuống cảm giác sắp hôn mê, thân thể chống đỡ đứng lên.
Ngươi không sao chứ.
Mộ Dung Dật tiến lên hỏi.
Hoàng Bắc Hạ không trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Ngao Minh Dạ, cũng không nói gì, lập tức quay người rời đi.
Chỉ là chân vừa bước ra khỏi cửa một khắc, khóe miệng nhếch lên, thứ nàng đưa cho hắn chính xác là thuốc giải, nhưng không có nghĩa là nàng không thể bỏ những thứ khác vào bên trong a!
Hoàng Bắc Hạ đoán được sẽ có trường hợp vừa nãy xảy ra, cho nên nàng đã tăng thêm lượng thuốc xổ trong đó, sợ là sẽ đủ để hắn khó chịu vài ngày, chỉ là không biết lúc đó hắn còn giữ được cái biểu cảm cao lãnh ấy không.
(Phong: Miễn cưỡng 10 điểm -.- về chỗ!
Hoàng Bắc Hạ: Này, biểu cảm của tỷ như thế là sao hả Tiểu Phong?
Phong: Huhu Minh Dạ của chị, bị muội hại cho hình tượng tan nát như thế thì còn đâu là uy nghiêm của vương tử
Hoàng Bắc Hạ: Cho chừa, dám khi dễ muội??)
Hừ! Ta mặc dù đánh không lại ngươi, nhưng cũng sẽ không để ngươi chiếm thế thượng phong.
Nghĩ đến đây, cước bộ của Hoàng Bắc Hạ càng thêm nhẹ nhàng
Chủ tử, thuốc này thật sự có thể ăn sao? Ánh mắt Ly Uyên nhìn vào dược hoàn trên tay Mộ Dung Dật, có chút nghi ngờ.
Yên tâm, nàng sẽ không có cái lá gan đấy đâu Ngao Minh Dạ mím mím khóe miệng, theo bản năng nhìn về phía bàn tay vừa mới bóp cổ Hoàng Bắc Hạ, trên đó tựa hồ còn vương chút nhiệt độ của nàng.
Đôi mắt phức tạp, theo tính khí của nữ nhân kia, thế mà lại có thể dễ dàng rời đi? Có phải là hắn nghĩ quá nhiều rồi không? Dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, có lẽ hắn nghĩ quá nhiều thật.
Yên tâm đi, thành phần của thuốc này ta đều đã kiểm tra, không có vấn đề gì.Mộ Dung Dật nhìn hồi lâu mới đem thuốc đưa cho Ngao Minh Dạ.
Chỉ hai ngày sau
Trong phủ Minh Vương!
Cho dù có phải lật toàn bộ kinh đô này lên