Bách Lý Yên thẹn thùng cúi đầu từ chỗ ngồi đứng dậy đi ra, nàng ta tư thái uyển chuyển và dung nhan xinh đẹp, hấp dẫn không ít ánh mắt của các công tử.
Vị này là! ! Hoàng Thượng trong lúc nhất thời nhận không ra, lên tiếng hỏi.
Hồi hoàng thượng, đây là tiểu nữ của thần Bách Lý Yên, trời sinh tính hoạt bát hiếu động, xin bệ hạ thứ lỗi.
Lúc này Thái úy đại nhân đứng dậy hành lễ hồi đáp, mặc dù nói như thế, nhưng trong giọng nói đều nghe ra sự yêu chiều.
Thì ra là nữ nhi của Bách Lý ái khanh a! Ha ha, tốt, vậy Yên Nhi hôm nay đã chuẩn bị tiết mục gì a.
Hoàng Thượng cười ha hả hỏi
Bách Lý Yên quỳ trên mặt đất hành lễ, cũng nói: Hồi hoàng thượng, thần nữ ngày bình thường rất yêu thích Thuấn Biên Ca, hôm nay thần nữ sẽ đâng lên một đoạn thần nữ tự biên đạo gọi là Ngàn Dặm Tuyết Bay.
Tốt, chuẩn tấu!Hoàng Thượng vui sướng nói.
Rất nhanh, nhóm vũ nữ đã đi ra, mà Bách Lý Yên lúc này cũng đã đổi y phục, chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người.
Y phục màu phấn hồng bó sát người Bách Lý Yên, tán hoa rơi ở nếp váy khẽ động, bên hông dùng tơ vàng mềm, lê đất uốn lượn kiêu sa, búi tóc nhuyễn sa, bên tóc cắm một mẫu đơn, so với lúc trước thì kiều mị hơn nhiều, tăng thêm ba phần mị lực.
Bách Lý Yên nhìn về phía Tứ hoàng tử, thấy ánh mắt kia đúng lúc cũng đang nhìn mình, trong lòng không khỏi vui sướng, cười nhẹ nhàng đi hành lễ, nghe được âm thanh từ đàn chậm rãi vang lên, thân thể Bách Lý Yên cũng bắt đầu di chuyển theo điệu nhạc.
Toàn cung yế trong lúc nhất thời trở nên yên tĩnh, từng người đều hết sức chăm chú nhìn Bách Lý Yên mú.
Không thể không nói, Bách Lý Yên không chỉ có dáng dấp đẹp mắt, mà vũ đạo của nàng ta cũng tài giỏi mị hoặc lòng người.
Giữa trời, tiếng tiêu nhẹ nhàng hoà quyện cùng tiếng đàn tranh, tay áo dài của Bách Lý Yên tung ra, như cốc u lan, tư thái nhẹ nhàng ưu mỹ, phiêu dật như tiên, váy dài linh động tùy ý bay bay, làm nổi bật lên dáng vẻ, dung mạo tuyệt mỹ của nàng.
Tất cả mọi người như si như mê nhìn nàng uyển chuyển, cơ hồ đã quên đi hô hấp.
Bách Lý Yên đảo đôi mắt đẹp, thấy ánh mắt mọi