(Truyện được trans và edit bởi Tiểu Phong cute :v)
Trước khi vào truyện xin được phép thông báo.
Thứ nhất: Bộ truyện này của mình được đăng ở 2 wed: Wattpad và .com, bên bên Wattpad sẽ đăng nhanh hơn 1 chương
Nick Wattpad của mình là tieuphongphong304904
Thứ 2: Lịch đăng có thể mình sẽ đăng trên fb cá nhân của mình.
Fb cá nhân tên Phạm Minh Phương (Tiểu Phong).
Avt là đứa con gái mặc áo đen để tay ngang mặt :v add hoặc follow nhé ^^
Thứ 3: Độ này Phong còn có ngẫu hứng viết truyện.
Tên của bộ truyện này là Tôi Là Thê Tử Của Tổng Tài.
Nếu có hứng thú thì mời ạn vào team em nhoa
Trả truyện lại cho mấy đứa nà :3
_____________________
Không! Tiểu thư không xấu chút nào! Tiểu thư rất hiền lành! Nhược Thư không cần suy nghĩ nói thẳng, nàng biết tiểu thư nhà nàng vẫn luôn rất hiền lành cho nên mới bị bắt nạt.
Nếu không phải Nhị phu nhân khinh người quá đáng, tiểu thư cũng sẽ không trở thành như thế này.
Nghĩ như vậy, Nhược Thư cảm giác mình đã nghĩ thông suốt được một chút.
Đúng a, tiểu thư cũng không có sai! Tiểu thư bây giờ chỉ là bắt đầu bảo vệ mình, đây là chuyện tốt a!
Tiểu thư, em hiểu ý của người rồi!Nhược Thư nói
Ừm, em hiểu được thì tốt.
Hoàng Bắc Hạ nhẹ gật đầu, nàng biết nha đầu này rất thông minh, chỉ cần thoáng chỉ điểm thì có thể nghĩ thông suốt!
Tiểu thư, người không biết đâu, vừa nãy dáng vẻ của Nhị Phu nhân sợ tới mức mặt xanh mét.
Ha ha, thật sự là cười chết em, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy Nhị phu nhân có biểu hiện như vậy.
Phải biết rằng Nhị phu nhân bình thường đi ra ngoài luôn có bộ dạng vênh vang đắc ý
Còn có tư thế Nhị phu nhân ngã sml, quả thực là xấu không chịu được a! Giống như, giống như con chó đang nằm trên đất.....!ha ha ..........
Nhược Thư càng về sau càng nghĩ thông suốt, lời nói cũng càng lúc càng tự nhiên.
Ngược lại, Hoàng Bắc Hạ có chút bó tay rồi, nàng thế nào lại không phát hiện ra Nhược Thư vẫn như thế.......!vui vẻ......!nữ hài tử!
Được rồi.
Biết em vui vẻ.
Sau này sẽ càng vui vẻ hơn thế này.
Hoàng Bắc Hạ ấn đầu, vừa mới hoạt động một chút, thân thể này lại bắt đầu choáng váng.
Ân! Vậy tiểu thư, em lui xuống trước.
Người nghỉ ngơi cho thật tốt đi.Nhược Thư tựa hồ nhìn ra Hoàng Bắc Hạ có chút mệt mỏi.
Ừ, em lui xuống trước đi, có gì ta sẽ gọi em!Hoàng Bắc Hạ phất phất tay nói.
Hoàng Bắc Hạ nằm ở trên giường, xem ra cho dù là đến cổ đại cũng không thể buông lỏng hoàn toàn.
Mỗi một bước, nàng đều phải nghĩ kỹ xem nên ứng phó thế nào, nếu không, nơi này cũng giống như chiến trường mọi người đâm chém ăn thịt nhau, và người bị ăn sẽ là nàng!
Bất quá, nói cho cùng cũng vì quyền quý và tiền bạc mà thôi!
Hoàng Bắc Hạ yếu ớt trở mình.
Quyền - nàng không có, tiền - đương nhiên nàng cũng không có, nhưng nàng có đầu óc là được rồi.
Nghĩ như vậy, Hoàng Bắc Hạ quyết định ngày mai sẽ đi chợ cổ đại một chuyến.
Nếu không, cứ ở nơi này tiếp tục chờ đợi thì kiểu gì cũng bị hại chết.
Chỉ trong chốc lát, Hoàng Bắc Hạ liền cảm thấy buồn ngủ.
Thế là không nhịn được lẩm bẩm một câu: Thân thể này thật không bình thường.
Chẳng lẽ thân thể này có vấn đề?
Đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này khiến Hoàng Bắc Hạ toàn thân chấn động, dù sao nàng cũng vẫn rất yêu quý cái mạng nhỏ của mình a.
Nghĩ đến đây, Hoàng Bắc Hạ khôi phục tinh thần lập tức ngồi dậy, rồi thuần thục vươn tay phải để lên tay trái của mình nghiêm túc chuẩn mạch.
Rất rõ ràng, loại việc này Hoàng Bắc Hạ đã làm nhiều lắm rồi, dù sao ở kiếp trước nàng là đặc công, bị thương là điều xảy ra như cơm bữa ở người lính, thường thường khi bị thương cũng chưa chắc có thể quang minh chính đại đi bệnh viện chữa trị.
Cho nên, tổ chức dạy y thuật cơ bản nhất để cứu sống bản thân, để tự điều trị.
Đương nhiên Hoàng Bắc Hạ am hiểu nhất chính là dùng độc, y thuật tự nhiên cũng không kém.
Phải nghiêm túc nói rằng các kĩ năng y thuật và độc thuật của Hoàng Bắc Hạ, nàng vẫn cảm thấy so với y thuật, thì độc thuật dễ sử dụng hơn nhiều.
Bắt mạch nhiều lần và xác nhận thân thể này chỉ là thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, Hoàng Bắc Hạ mới yên tâm, nhẹ nhàng thở ra
Sau giày vò như vậy, Hoàng Bắc Hạ thanh tỉnh không ít.
Quên đi, vẫn là nên ra ngoài một chút đi.
Nếu cứ đợi trong gian phòng nhỏ này, không có bệnh cũng thành người có bệnh mất.
Bất quá, ra đến cửa Hoàng Bắc Hạ mới phát hiện, ở trong phòng còn tốt hơn.
Ngoại trừ ngu ngốc đứng trước một đám cỏ hoang, nàng rốt cuộc nghĩ không ra còn có thể đi đâu, nói cách khác, nàng chỉ cần ra khỏi cái viện này, đoán chừng sẽ có không ít chuyện phiền toái, nàng lại sợ nhất là phiền toái!
Nghĩ đến đây, Hoàng Bắc Hạ muốn quay đầu trở về phòng.
Trong lúc vô tình liếc qua hàng rào trong viện, bước chân trong nháy mắt liền dừng lại!
Cái tường này 〜 Thế nào lại thấp như vậy a!
Chậc chậc, bởi vậy có thể thấy được địa lý ở đây〜 Nếu có người muốn leo tường tiến vào, quả thực chỉ mất vài phút là vào được! Mà cổ đại không phải còn có khinh công sao!
Bất quá, thấp thì có thấp, nhưng lại rất thuận tiện cho nàng leo tường ra ngoài nha!
Ân! Không có vấn