Chỉ thấy, trên tường cáo thị hoàng gia ở phía trước không xa bỗng xuất hiện một đám binh sĩ.
Binh sĩ dẫn đầu cầm bảng cáo thị mới, dán lên tường, sau đó nói với dân chúng
“Đến xem hết đi, bất kể là ai, đều có thể tham gia, báo danh còn được hai mươi văn tiền.
”
Dân chúng vừa nghe còn có chuyện báo danh được tiền tốt như vậy, lập tức vây lại.
Tô Diễm bị bên này thu hút sự chú ý, đương nhiên không phải vì hai mươi văn tiền đó, mà vì những binh sĩ được huấn luyện có tố chất này.
Trước đây trong kinh thành có không ít chuyện dán bảng cáo thị, căn bản cứ ba năm ngày lại có một lần, nhưng đều tùy tiện sắp xếp người đến dán mà thôi.
Mà hôm nay, không chỉ ra binh sĩ, chỉ nhìn bước đi chỉnh tề lưu loát của những binh sĩ này, và khí thế thần thái phấn chấn thì biết, những binh sĩ này không đơn giản, ít nhất không phải những binh sĩ giữ thành thông thường có thể so sánh.
Ngày càng nhiều người vây xem trước tường cáo thị hoàng gia, khóe miệng Tô Diễm cong lên.
Xem ra, bảng cáo thị lần này không phải chính sự cũng là chuyện lớn đủ để kinh động toàn kinh thành.
Nghĩ tới đây, Tô Diễm xoay người nhìn Lý quản gia.
“Lý quản gia, ông đợi ở đây trước, ta qua xem xem.
”
“Thất hoàng tử phi…” Lý quản gia còn muốn nói gì đó, Tô Diễm đã nhấc chân đi về bên kia rồi.
Vì vây xung quanh rất nhiều dân chúng, cho nên Tô Diễm chen chúc nửa ngày mới chen tới phía trước.
Cô ngẩng đầu, nhìn cáo thị mới dán, vì chữ viết Tây Nguyệt đều là chữ bạch thoại, cô cũng có thể đọc hiểu, chính vì đọc hiểu, cho nên mắt bất giác lóe lên tia sáng!
“Đại hội tuyển võ!”
Bên cạnh Tô Diễm có một người nghe thấy bèn bắt chuyện với cô: “Ta nói này tiểu tử, với vóc dáng nhỏ bé này của ngươi vẫn là đừng tham gia, đại hội tuyển võ không phải trò trẻ con, tham dự đều là các con nhà võ.
”
Lại có người phụ họa.
“Còn không phải sao, không nói gì khác, chỉ phó thống lĩnh của Hổ Kỵ doanh, ban đầu không phải cũng tham gia đại hội tuyển võ mà thu hút ánh mắt của triều đình.
”
“Nói tới Lục phó thống lĩnh này, ta nghe nói hắn hình như sinh bệnh, lần