“Cái gì, nhanh vậy đã trưa rồi!”
Nói xong, cô cũng không màng gì khác, uống ừng ực bát cháo, vội vàng quay về viện.
Chạy xa rồi còn nghe thấy tiếng cô truyền tới.
“Hoắc Hương, trông chừng thất hoàng tử!”
Một canh giờ sau, chỗ thành lâu kinh thành.
Chỉ thấy Tô Diễm cải trang thành nam tử, còn đeo mặt nạ da người mới, đứng ở địa điểm báo danh trận đại hội tuyển võ lần này.
Tô Diễm cho rằng hôm nay báo danh, nơi này nhất định như biển người, nhưng không nghĩ tới lúc cô tới mới phát hiện, dưới chòi nghỉ nơi báo danh, chỉ có vài người le hoe.
Thấy vậy, Tô Diễm không nhịn được khẽ ngạc nhiên.
“Không phải nói báo danh còn có tiền sao, sao không có ai chứ?”
Câu này của cô vốn chỉ là tự nói với mình, có lẽ cũng không chú ý tới người bên cạnh qua lại, bèn không khống chế âm lượng, không nghĩ tới lại bị người ta nghe thấy.
Chỉ thấy một lúc sau có giọng nói truyền tới, như đang trả lời cô.
“Tiểu huynh đệ, cậu không biết đi, sáng nay truyền ra tin tức, nói lần này không chỉ có nhân sĩ trong kinh thành tham gia, ngay cả các đại môn phái trên giang hồ cũng sẽ phái người đến.
”
Tô Diễm nghe thấy giọng nói, quay đầu nhìn sang người bắt lời với mình, chỉ thấy người đó mặt mày râu quai nón xa lạ, nhìn tuổi tác hẳn cũng ba mươi mấy.
“Đại hội tuyển võ còn kinh động đến người trên giang hồ?” Tô Diễm nhướn mày hỏi.
Râu quai nón gật đầu.
“Còn không phải sao, dù sao lần này đoạt được vị trí đứng đầu kia thì sẽ có lợi ích lớn, ai không muốn tranh giành bò lên chứ.
”
Lợi ích?
Tô Diễm chỉ biết đoạt được vị trí đầu tuyển võ thì có thể vào triều, làm tốt có lẽ sau này có thể đạt được một phần “binh quyền”, lại không biết ngóc ngách trong đó.
“Lợi ích gì?”
Râu quai nón lén lút sáp tới bên tai cô: “Chính là trở thành phó thống lĩnh Hổ Kỵ doanh!”
Tô Diễm nghe tới đây, sắc mặt khẽ thay đổi: “Dù hiện tại Lục phó thống lĩnh của Hổ Kỵ doanh sinh bệnh, nhưng hắn vẫn ngồi trên vị trí đó, sao nhanh vậy đã…”
Râu quai nón bĩu môi, nhìn Tô Diễm như nói còn non và xanh lắm.
“Ngươi đó, vừa nhìn là biết mới tới rồi, không hiểu hiểm ác triều đường giang