Lúc Lục Phong nói, một ám tiễn đã bắn về phía họ.
Tô Diễm nhanh chóng quay đầu lại đã thấy Lục Phong tránh đi, một giây sau mũi tên kia bắn trúng thân cây phía sau hai người, phía đuôi mũi tên vẫn còn rung khẽ.
Thấy vậy, hai mắt Tô Diễm chợt nheo lại, quay người nhìn về phía mũi tên đã xuất hiện, nhưng bên đó chỉ có một chỉ có một sườn dốc cằn cỗi vắng lặng không người, không thấy bất cứ một bóng người nào.
Xem chừng, người bắn tên đã nhanh chóng bỏ đi.
Càng không cần phải đuổi theo vì dùng ngón chân cũng biết đối phương đã chuẩn bị sẵn đường lui.
Sắc mặt lúc này của Lục Phong cũng không tốt hơn Tô Diễm là bao nhiêu, dù sao Cửu Lý Pha này cũng là địa bàn của triều đình Tây Nguyệt, việc xuất hiện ám tiễn thế này làm sao có thể là chuyện nhỏ được!
Hắn ta bước tới, đi tới thân cây lớn có cắm mũi tên, nhìn chăm chú phần lông mũi tên, ánh mắt vốn dĩ đã thâm trầm lúc này càng trở nên tối hơn.
Tô Diễm đi theo tới, nàng cũng nhìn mũi tên đó.
“Mũi tên này nhìn có vẻ không có gì đặc biệt, ngoại trừ phần đuôi mũi tên! hình như có vẻ ngắn hơn so với những mũi tên bình thường.
”
Nói rồi nàng đưa tay ra đo thử độ dài của đuôi mũi tên.
Tô Diễm nói xong nhưng không thấy đối phương trả lời, nàng ngẩng đầu lên nhìn Lục Phong nhưng lúc này hắn ta vẫn đang nhìn chằm chằm vào đuôi mũi tên, trong mắt lóe lên tia thù hận, tốc độ rất nhanh nhưng Tô Diễm vẫn nhận ra được.
Như nghĩ ra điều gì đó, nàng đột nhiên nói tiếp: “Ngươi… có phải ngươi đã đoán được là ai đã bắn mũi tên này không?”
Ánh mắt Lục Phong lóe lên, hắn ta chỉ nói.
“Đây là lần đầu tiên ta đến kinh thành, không thân không thích, không có kẻ thù ở đây, làm sao biết được thứ này.
Ta thấy kẻ đó có lẽ là kẻ thù của ngươi đấy.
”
Nghe vậy Tô Diễm sờ mũi, cảm thấy Lục Phong cố tình trả lời như vậy, có thể thấy mình nói thế cũng không thuyết phục lắm, vậy nên nói xong hắn ta mím môi, không quan tâm đến những chuyện khác, xoay người nhảy lên cây.
“Tô Đại Cường, nếu ngươi không