Bây giờ bất cứ nô tài nào ở trong phủ nhìn thấy Tô Diễm thì trong lòng đều sinh ra sợ hãi, ngón tay run rẩy của hắn ta chỉ chỉ về phía nhà bếp: “Hồi...!hồi bẩm hoàng tử phi, đang ở...!ở bên kia.”
Tô Diễm nheo mắt lại, lướt qua người hầu rồi nhanh chân đi về phía sau nhà bếp.
Lúc này, trong bếp sau không biết như thế nào mà khói đặc dâng lên cuồn cuộn, làm cho người khác bị sặc.
Sau khi Tô Diễm đi vào, một tay bịt miệng mũi, vừa cất giọng gọi với vào bên trong.
“Tiêu Kì Lăng, Tiêu Kì Lăng!"
Giọng nói của cô có hơi gấp gáp, ngữ khí cũng không phải là quá tốt.
Rất nhanh, có một bóng người vội vàng nhảy ra từ bên trong, trong tay còn bưng theo một món ăn bị cháy đến đen thui.
Tiêu Kì Lăng mang theo gương mặt than đen cười hì hì nói với Tô Diễm.
“Nương tử, ăn đi, là ta làm đó.”
Dáng vẻ kiêu ngạo đó giống như là một đứa nhỏ mấy tuổi vừa mới học được bài thơ mà đắc ý.
Tô Diễm không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu ra, ánh mắt vô cùng tĩnh mịch, dường như là muốn nhìn thấu cả người ta.
Có lẽ là Tiêu Kì Lăng cũng cảm thấy bầu không khí có hơi không đúng, lùi về phía sau hai bước, hoảng sợ nói: “Ta...!ta chỉ nghĩ là nương tử mệt mỏi rồi, cho nên mới làm cho nương tử ăn, ta...!ta..."
Nói xong, lúc này hắn ngồi xổm xuống ôm đầu ấm ức nói.
“Sau này ta sẽ không chạy lung tung nữa, nương tử đừng có nóng giận mà, nàng cứ đánh ta đi, ta không ngoan, đều là do ta không nghe lời.”
Nói xong, hắn còn đưa tay đánh mình, lúc này sắc mặt của Tô Diễm có chút phức tạp, nhưng mà cô vẫn bước lên ngăn cản động tác của Tiêu Kì Lăng, kéo hắn đứng vững, lạnh lùng hỏi.
“Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngày hôm nay ngươi có ra khỏi phủ không.”
Lúc này, đầu của Tiêu Kì Lăng lắc giống như một cái trống lúc lắc: “Không có, ta vẫn luôn ở đây.”
Cô vẫn nhìn chằm chằm vào hắn giống như là muốn nhìn ra thứ gì đó từ trên gương mặt đen như mực của nam tử.
Nô tài ở sau bếp nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi xen vào một câu.
“Hoàng tử phi, đúng là ngày hôm nay thất hoàng tử vẫn luôn ở đây, nô tài có thể làm chứng.”
Tô Diễm vẫn không nói chuyện, cô cứ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Kì Lăng, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Chính là lúc này, Lý quản gia đang làm việc ở tiền viện đã đến rồi, biểu cảm kì quái nhìn Tô Diễm trong bếp sau mà nói.
“Hoàng tử phi, trong cung có người đến.”
Tiêu Kì Lăng nghe thấy hai chữ trong cung, hắn trực tiếp tránh ở sau lưng Tô Diễm.
Ánh mắt Tô Diễm có hơi lóe lên một cái, tùy tiện trả lời một câu: “Đến thì đến, gấp cái gì chứ.”
Lý quản gia lại nói, giọng điệu có hơi gấp gáp.
“Là...!là Vương Đức Phúc Vương công công, hình như là đến đây tuyên chỉ.”
Có lẽ Tô Diễm không có ấn tượng gì với những nô tài khác ở trong cung, ngược lại là Vương công công này...!ông ta là thái giám tổng quản trong hoàng cung, đây là người bên cạnh bệ hạ Tây Nguyệt, ông ta có thể đến phủ thất hoàng tử, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ cho dù không phải là việc tốt thì cũng là đại sự.
Thấy vậy, Tô Diễm thu lại vẻ khác thường trong đôi mắt, vừa kéo Tiêu Kì Lăng vừa